Q1. Chương 10 Tìm Người

636 49 0
                                    

Chương 10 Tìm người

Vì hạn định ba ngày, không khí trong nhóm mỗi lúc một căng thẳng. Tới chiều ngày thứ hai mâu thuẫn lại nảy sinh, bất ngờ là mâu thuẫn lại nảy ra giữa Hùng Tất và Tiểu Kha: Đôi bên cãi cọ kịch liệt chỉ vì một bữa cơm không hợp khẩu vị. Hùng Tất tức quá đem cơm ra ngoài vứt luôn, Tiểu Kha bèn xô cửa bỏ đi.

Bầu không khí ngờ vực lan rộng, cứ nghĩ có thể dựa dẫm lẫn nhau, vậy nhưng giờ đây lại nghi kỵ không ngừng. Mỗi câu nói, mỗi hành động, ngay cả một ánh mắt cũng có thể châm ngòi cho sự đổ vỡ.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thu Thạch cảm nhận sự căng thẳng một cách rõ rệt đến vậy, tình thế đã đến hồi gay cấn. Áp lực của tử thần cộng thêm sự hoài nghi lẫn nhau sắp sửa bịt chặt những âm thanh cuối cùng từ lương tri.

Có lẽ Nguyễn Bạch Khiết đã tiên liệu trước tình huống này, nên không hề tỏ ra kinh ngạc. Cô tìm đại một góc ngồi xuống, quan sát dáng vẻ như sắp phát điên của tất cả mọi người, đột nhiên khẽ nói: "Mọi người quên rồi à, còn một nơi có thi thể đó?"

Câu nói này như giọt mưa rơi xuống mặt đất khô hạn, nhanh chóng làm dịu đi bầu không khí bức bách, Hùng Tất nói: "Nơi nào vậy?"

Lâm Thu Thạch: "Nghĩa địa à? Nhưng chúng ta đã từng đi tìm, quanh đây chẳng có cái nghĩa trang nào cả."

"Dĩ nhiên không phải nghĩa địa." Nguyễn Bạch Khiết nói: "Việc mai táng ở thế giới này chắc không đơn giản như chúng ta vẫn nghĩ."

"Vậy thì ở đâu?" Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Bạch Khiết nói: "Còn nhớ mấy ngày trước khi đi đốn cây, có mấy người bị đè chết không?"

Lâm Thu Thạch sực tỉnh: "Phải rồi, những người đó có thể xem là xác chết mà..."

"Đi thôi, vào rừng đào được mấy cái xác lên, việc lấp giếng chẳng phải giải quyết xong rồi sao." Nguyễn Bạch Khiết nói: "Mọi người cũng không cần căng thẳng với nhau nữa."

Câu này thốt ra, không khí lập tức trở nên hòa hoãn, nhưng cũng chưa thể coi là hoàn toàn thoải mái. Bởi vì ai biết có thể tìm lại những thi thể đó hay không. Từ ngày đầu tiên đốn cây tới giờ tuyết rơi không ngừng, thi thể sớm đã bị vùi sâu trong tuyết, dù tìm đúng chỗ mà đào cũng chưa chắc đã đào được ngay.

Tuy vậy, khó khăn cách mấy cũng vẫn dễ hơn giết người.

Mọi người biết thời gian cấp bách, sau khi tìm được mục tiêu, ai nấy đều tỏ ý muốn mau chóng đào thi thể lên, sợ rằng để lâu sẽ xảy ra biến cố.

Lâm Thu Thạch không ngờ mọi người lại nhanh chóng hưởng ứng tới vậy, từ đầu chí cuối không một ai bàn ra tán vào.

Nhưng nghĩ kỹ, cách làm này trước mắt là phương án tốt nhất. Tuy đào xác người dưới tuyết không phải việc dễ dàng, nhưng ít nhất còn có phương hướng để cố gắng. Huống hồ nếu như lúc đi đào xác có người trong nhóm phải hy sinh thì cũng là chuyện hợp với mong muốn của mọi người, không cần ra tay giết ai mà vẫn có xác chết để lấp giếng.

Kính Vạn Hoa Chết ChócNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ