Chap 35

485 25 4
                                    

Cuộc đời vốn chẳng trải hoa cho ai bước bao giờ, sẽ có những quãng đường đời đầy chông gai thử thách, sẽ có những quãng đường đầy cám dỗ, đua tranh buộc người ta phải mạnh mẽ đương đầu. Và dù có là ai đi chăng nữa, dù có bước trên những đoạn đường lắm gập ghềnh khúc khuỷu đến đâu, thì ta vẫn phải học cách chấp nhận để biết buông tay, học cách mạnh mẽ để có thể vượt lên ngàn vạn đắng cay mà vui sống.

Người không thể bước vào trái tim mình được hãy để họ ra đi, thế giới mà mình không bước vào được cũng nên từ bỏ.

Ừ thì, từ giờ trở đi Charlotte sẽ học cách buông bỏ, buông bỏ tất cả để được nhẹ lòng, không chờ đợi nữa, duyên đến, duyên đi âu cũng là định mệnh.

Nói là quán bar nhưng không gian lại khá trầm lắng, không ồn ào vì những tiếng nhạc sập sình, chỉ là những tiếng nhạc du dương thích hợp cho những ai muốn được yên tĩnh, lắng đọng tâm hồn mình một chút. Có lẽ vì những điểm ấy mà Charlotte chọn đến nơi này.

Ngồi ở góc nhỏ bên cạnh ly Pear martini, nếm từng chút vị chua và ngọt hòa quyện vào nhau rất dễ uống, không giống như những loại rượu khác dễ khiến mình say.

Charlotte không muốn mình say hay lại sa đà vào những tiệc rượu ồn ào để quên đi nỗi buồn hiện tại, chỉ là muốn tìm một chút gì đó nhẹ nhàng, bình thản vượt qua nỗi buồn đang mang trong mình. Như thế thấy cũng hay.

Engfa cũng đang ở đây và ngồi không mấy xa Charlotte, giữa hai người chỉ cách nhau một vách ngăn, Charlotte ngồi quay lưng lại với Engfa, còn Engfa ngồi một nơi lý tưởng để quan sát rất rõ Charlotte.

Không phải Engfa theo dõi Charlotte, chỉ là vô tình đến, vô tình gặp, nhưng nếu đã nhìn thấy Charlotte trong tầm mắt mình thì Engfa luôn luôn để mắt đến Charlotte.

- Ngồi một mình sao?

Pichy ở đâu xuất hiện lại đứng trước Charlotte, rồi nhìn bộ dạng Charlotte cười mỉa.

Charlotte chẳng mấy mặn mà với sự hiện diện của Pichy và cũng không thiết tha tiếp chuyện với người này.

- Tôi muốn ngồi một mình.

Pichy định ngồi xuống nhưng bị Charlotte từ chối một cách ê chề, càng làm Pichy bẽ mặt, hơi bị quê.

- Cô tưởng tôi muốn ngồi với cô sao.

Pichy cố gắng đưa ra câu nói để chữa thẹn.

- Chẳng qua thấy cô ngồi một mình, tôi thấy tội nghiệp muốn ngồi cùng.

Với vẻ mặt khinh khỉnh, Pichy tỏ vẻ mình có lòng tốt muốn an ủi Charlotte.

Nhưng Charlotte rất hiểu Pichy, làm gì cô ấy có lòng tốt đó, chẳng qua muốn kiếm chuyện, muốn soi mói mà thôi.

- Vậy thì tôi không mời.

Charlotte đưa ra lời từ chối thẳng thừng, chẳng có gì để e dè, cả nể với hạng người này.

- Cô dám đuổi tôi sao?

Pichy đập tay xuống bàn thật mạnh, lập tức gây chú ý của mọi người, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hai người và trong những người đó có cả Engfa.

HAI NÀNG HẬUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ