Chương 43: Chúng ta chia tay đi

1.3K 131 2
                                    

[ Thôi xong.]

Tấm áp phích mà lần trước cậu không xé được vẫn đang dính chặt trên trần nhà, đối diện với giường ngủ.

Bức ảnh chụp lén này được chính chủ chụp khá đẹp, trên ảnh, Đoàn Lăng đang đi ngang qua hành lang tuy nhiên kỳ diệu thế nào mà lại quay qua nhìn thẳng vào ống kính, sau khi in thành poster, chỉ cần vừa liếc mắt, liền cảm giác như hai người đang nhìn thẳng mắt nhau vậy.

Không có cái cốt truyện tắc não nào có thể so sánh được với tình huống hiện tại.

Đầu Tạ Ninh ong ong nổ tung, một mảnh trống rỗng không biết phải nói gì, thất lạc chức năng ngôn ngữ.

Nếu như có thể quay ngược thời gian, cậu chắc chắn ngay cái ngày đầu tiên xuyên tới, sẽ xé bỏ cái tấm poster đó xuống.

" Cậu, cậu nghe tôi nói..."

Sau một khoảng thời gian tạm dừng ngắn ngủi, Đoàn Lăng đáp lại câu 'nói', bằng cách bước vào phòng ngủ.

Tạ Ninh ngẩn người, không có phản ứng gì sao? .... Hay là tức đến mức không thèm nói?

Không có cười nhạo hay chán ghét như tưởng tượng, Đoàn Lăng đưa lưng về phía cậu, trong vô thức Tạ Ninh muốn nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng đôi mắt cậu lại bị thu hút bởi đôi tai đang dần đỏ lên.

" Đoàn Lăng... Cậu sốt à?"

Cậu theo vào phòng ngủ, thăm dò nhìn về phía trước: " Hay là do nhà tôi nóng quá?"

Lẽ nào là khi mà đặc biệt tức giận, lỗ tai Đoàn Lăng sẽ đỏ lên?

" .....Đệt mợ!" Kìm nén cả nửa ngày, Đoàn Lăng chịu không nổi nữa.

Hắn bỗng chốc quay đầu lại, Tạ Ninh sợ hãi lùi bước, đặt mông ngồi xuống giường, như một con hươu con sợ hãi ngửa cổ lên nhìn, lúc nhìn rõ khuôn mặt của Đoàn Lăng, ánh mặt cậu không khỏi dừng lại.

Nói là tức giận, nhưng có gì đó không đúng cho lắm.

Lúc tức giận ánh mắt Đoàn Lăng uy nghiêm sắc như dao, mặc dù lúc này nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt ẩm ướt, không có chút cọc cằn gì.

Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật cậu, Đoàn Lăng không tự nhiên ngoảnh mặt đi, giọng điệu vẫn cứng nhắc: " Cái này.... Cậu dán bao lâu rồi?"

Chủ đề quay trở lại, Tạ Ninh xấu hổ, ậm ừ không nói.

Nói gì đây, nguyên chủ ít nhất đã dán được nửa năm rồi.

Thấy cậu bắt đầu xấu hổ, Đoàn Lăng nhướng mày, tâm trạng hỗn loạn bằng một cách kỳ diệu đã bình tĩnh trở lại.

Hắn lại nhìn lên trần nhà: " Chụp lúc nào đấy?"

Thành thật mà nói, hắn không hề có ấn tượng gì với bức ảnh này, tương tự với hai tháng trước, hắn cũng không có tí ấn tượng gì về Tạ Ninh.

Tạ Ninh mở miệng, cũng không có nói câu nào, chỉ dùng ánh mắt cầu xin ra hiệu hắn đừng hỏi nữa.

Cái poster này, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào giải thích rõ ràng được.

[Hoàn][ Xuyên Thư] Xuyên thành bạn trai của vạn người mêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ