Engfa rơi vào hôn mê sâu, ý thức vẫn còn chìm nổi trong trí nhớ, cô như trở lại mười năm trước, đứng dưới góc nhìn của một người đứng xem, một lần nữa nhìn lại đoạn nhân sinh giữa cô và Charlotte, chỉ là lần này Engfa nhìn nhận cho cảm giác của nàng, rất nhiều chi tiết hỗn loạn đứt quãng, cảm giác giống như lạc vào trong trí nhớ một quãng thời gian thật lâu, bên tai phảng phất tiếng hô hoán không chân thực từ một thế giới khác, thân thiết lo lắng gọi tên cô, giọng nói này không phải Charlotte.
Là ai? Tại sao không phải Tiểu Char? Tiểu Char ở đâu? Cô phải tìm nàng.
"Engfa, tỉnh lại đi, chúng ta về nhà."
Âm thanh kia thảm thiết dằn vặt, từng hồi từng hồi như mài dũa da thịt, cơn đau kéo dài.
Engfa không thể làm ngơ, cuối cùng mở mắt.
Một mảnh sáng sủa tầm nhìn trống trải, gian phòng rộng lớn, bố trí theo phong cách Engfa yêu thích, mí mắt cô nhảy một cái.
Chỗ này không phải Phuket, nơi đây là Waraha gia ở Ý quốc xa xôi, cô và Charlotte đã xa cách trùng dương.
"Tại sao con lại ở đây?"
Engfa bắt lấy bàn tay gạt lệ của Ning phu nhân:
"Mẹ, là mẹ đưa con đến đây?"
"Con ở Thái Lan đã đủ lâu, cũng nên về nhà."
Ning phu nhân khẽ vuốt mồ hôi trên trán Engfa:
"Ba con tạm thời đã sắp xếp nhân lực đến vị trí của con, Engfa, con hãy an tâm tĩnh dưỡng thân thể, đợi tốt hơn một chút, chúng ta sẽ gặp bác sĩ giải phẫu, con yên tâm, hết thảy tổn thương đều sẽ tốt đẹp..."
Ning phu nhân không thể nói hết lời,
Nước mắt không ngừng tuôn ra từ khoé mắt, Engfa cầu xin:
"Mẹ, mẹ buông tha cho con đi, con không muốn làm Waraha tổng, con...Con chỉ muốn bên cạnh Tiểu Char..."
Ngữ điệu mang theo chân thành để Ning phu nhân cũng rơi lệ, ngồi đối diện Engfa, chỉ tiếc không thể mài sắt thành thép:
" Engfa, con xin mẹ buông tha cho con, con bỏ mẹ như vậy mà được sao? Mẹ sống hơn nửa đời người chỉ có một đứa con gái, hết thảy hi vọng đều uỷ thác trên người con, chỉ mong có ngày con để mẹ được nở mày nở mặt, con vì mà đến mẹ ruột cũng không cần nữa? Con suy nghĩ một chút, mẹ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, là ai nuôi con lớn đến chừng này, con nói đi, con nói mẹ phải làm sao bây giờ?"
"Con sẽ dẫn Tiểu Char về gặp mẹ, hoặc là mẹ có thể quay về quốc nội, sống cùng con và Charlotte..."
"Sống cùng? Bản thân cô ta còn không thể tự nuôi nổi mình, không lẽ con bảo mẹ cùng cả hai xin cơm sống qua ngày sao?"
Ning phu nhân thấy Engfa khó bảo, giận dữ bất chấp, phất tay Engfa:
"Hơn nữa chính miệng Charlotte nói không cần con nữa, con có thật là được sinh ra từ bụng mẹ không, làm sao lại ngu ngốc như vậy? Con muốn tìm cô ta? Bây giờ đi đâu mà tìm?"
Liên tiếp chất vấn nhiều vấn đề, làm Engfa thẫn thờ, lắc đầu nỉ non:
"Con không biết."
![](https://img.wattpad.com/cover/368069017-288-k437843.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Englot ] -Thuơng em-
FanfictionNguời ngoài nhìn vào cho rằng cuộc đời của Charlotte Austin thực sự rất mỹ mãn, có em gái, có bạn bè...Nhưng chỉ bản thân nàng mới biết, không ai thật lòng đối tốt với nàng... " Mình muốn chăm sóc cậu " Một câu nói đơn giản, đủ làm nàng luân hãm từ...