Khuê nữ của mình tuyệt vọng kêu gào,Ning phu nhân nghe được lòng ngực run rẩy lại đau, không quản cửa bị Engfa khoá trái, trực tiếp dùng vai phá tan, chỉ thấy Engfa cuộn mình ngồi trong góc tường, chôn mặt bên trong hai tay, ngoại trừ âm thanh gào thét lọt ra ngoài, cô muốn khóc cũng không khóc được.
Nữ nhân vóc người cao lớn, co lại thành một đoàn, tay chân co rúm, như đứa trẻ dúi đầu vào trong gối không dám gặp người, chỉ thấy bờ vai run lẩy bẩy.
Sống mũi chua chua, Ning phu nhân quỳ xuống ôm cô vào ngực, vuốt đỉnh đầu, môi đều đang run rẩy:
"Engfa đừng thương tâm, có mẹ ở đây, bác sĩ đều nói, có thể trị hết, có thể trị hết..."
Engfa không nói lời nào, cũng không có khí lực đứng dậy, Ning phu nhân ôm ấp động viên một lúc, dần dần có chút không kiên nhẫn, gọi hai người hộ tá đi vào, dìu Engfa lên giường.
"Engfa, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mẹ đến thăm con."
Ning phu nhân lau nước mắt rời đi.
Hai mắt Engfa vô thần, nằm thẳng tắp trên giường bệnh, nhìn trừng trừng trần nhà, cũng không biết đang nhìn cái gì, đêm xuống hộ sĩ đến kiểm tra phòng bệnh, liếc mắt nhìn, trong lòng sợ hãi, vội vã đánh giấu vào sổ sách, tiện tay tắt đèn, sau đó không còn ai đến, chỉ thấy cửa phòng bệnh có hai vệ sĩ canh gác, không để Engfa nhân lúc nửa đêm chạy đi.
Viện dưỡng lão tư nhân Waraha gia, xây dựng bên trong ngọn núi cách xa thành thị, lưng tựa núi, cảnh sắc hợp lòng người, chỉ là ban đêm không một tiếng động, lại là mùa đông, ngay cả âm thanh côn trùng cũng không có, bên ngoài cửa sổ một mảng bóng tối đen sì yên tĩnh, lại như một hố đen, muốn hút người vào trong.
Lúc trước Engfa không hiểu, trên mặt Charlotte có vết sẹo, cả ngày tự ti, cảm thấy không có hi vọng vào nhân sinh, nhưng Engfa đã nói, mặc kệ có vết sẹo hay không, thì cô vẫn yêu thích nàng, muốn sống cùng nàng, cũng không chê nàng, vậy thì tại sao nàng vẫn luôn không hi vọng?
Dao không cắt trên người mình thì không biết đau, xưa nay Engfa luôn cho rằng, huỷ dung thì sao? Khuôn mặt không dễ nhìn thì sao? Miễn là lòng dạ vẫn còn, ánh mắt của người khác có đáng là gì?
Cho tới hôm nay Engfa mới rõ ràng, lời nói ra rất đơn giản, một người khoẻ mạnh đột nhiên trở thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, còn nói gì đến lòng dạ? Ngay cả Engfa, một hơi liền tản đi, huống hồ Charlotte ? Nàng vốn đang trong tháng ngày không có hi vọng, làm sao có thể bình thản đây?
Không trách Charlotte bỏ mặc Engfa không lo, so với cô bây giờ, lúc trước Charlotte còn thảm hơn gấp mươi lần? Mặt bị rạch nát, cánh tay gần như tàn phế, không có ai chân tâm chăm sóc, vết thương trên người có thể chịu, nhưng đắng cay ở trong lòng biết nói cho ai nghe? Thời điểm trời tối người yên, Engfa bần thần suy nghĩ.
Engfa giơ tay lên, chạm vào mặt mình, vết thương còn mới, rất đau, vô thức di chuyển xuống cổ, sờ sờ hạt châu đã đeo được mười năm, nắm trong lòng bàn tay, bên tai vang vọng giọng nói Charlotte tuyệt tình cảnh báo "Không thích", "Buồn nôn", chỉ chốc lát sau, âm điệu xoay một cái, lại biến thành lời Engfa nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Englot ] -Thuơng em-
FanfictionNguời ngoài nhìn vào cho rằng cuộc đời của Charlotte Austin thực sự rất mỹ mãn, có em gái, có bạn bè...Nhưng chỉ bản thân nàng mới biết, không ai thật lòng đối tốt với nàng... " Mình muốn chăm sóc cậu " Một câu nói đơn giản, đủ làm nàng luân hãm từ...