CHAP 37: KẾT CỤC CỦA TẦN KHẢ

2.3K 95 11
                                    

Cứ mỗi tiếng "chết đi" vang lên, xương cổ Hàn Tuyết lại kêu cái rắc vì bị bẻ gãy. Không khí không lưu thông được vào phổi, hai mắt cô dần trợn ngược trong màn đêm đen cố gắng nhìn rõ khuôn mặt người kia nhưng vô vọng, bàn tay bất lực buông thõng.

Xoẹt...

Mùi máu tanh nồng sực lên trong không gian. Máu nóng bắn lên mặt Hàn Tuyết, bắn cả lên người mặc áo đen kia, y đau đớn hét lên bước chân lùi xa dần khỏi Hàn Tuyết, khụy xuống nền nhà lạnh lẽo.

Cảm nhận máu nóng chảy trên cổ mình, Hàn Tuyết cứ ngỡ là ảo giác nhưng hóa ra không phải, không khí đang tắc nghẽn bỗng được lưu thông khiến cổ họng truyền đến cảm giác đau đớn như muốn rách toạc. Cô khẽ đưa tay ôm lấy cổ mình thì chạm phải hai bàn tay với mười ngón đang găm trên cổ, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch:

"AAAAA... Tay, tay người."

Cô sợ hãi đến nỗi suýt hét ngất đi nhưng có một vòng tay chợt ôm lấy cô thủ thỉ:

"Đừng sợ, không sao rồi."

Người kia nhẹ nhàng gỡ hai bàn tay đã bị cắt đứt khỏi cổ Hàn Tuyết xoay người lại, ánh mắt lóe tinh quang nhìn chằm chằm vào người mặc áo đen kia. Không khí sặc mùi chết chóc. Hàn Tuyết thoáng bình tâm lại, ổn định nhịp thở mơ hồ nhìn bóng lưng trước mặt mình, lúc này cô không thể nhận thức được người cứu cô là ai, ánh mắt nặng trĩu muốn ngủ nhưng cô vẫn cố căng mắt ra quan sát. Bỗng bóng lưng kiêu ngạo ấy chuyển động, lao đến bóp lấy cổ hắc y nhân ấn dúi vào tường khiến bức tường kêu răng rắc muốn sụp đổ. Trong màn đêm Hàn Tuyết mơ hò nhìn thấy hắc y nhân kia giãy dụa, cổ bị một bàn tay gắt gao nắm chặt, cơ thể y dần được đưa lên cao.

Hạ Hân choàng mình tỉnh giấc, ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí vội vàng chạy khỏi phòng thí nghiệm, đến giường của Hàn Tuyết nhanh chóng bật công tắc đèn lên.

Ánh sáng bất chợt ập đến khiến Hàn Tuyết khó chịu nheo mắt lại, một lúc sau mới mở mắt ra. Đập vào mắt cô đầu tiên chính là hai bàn tay bị cắt lìa đã cạn kiệt máu nằm lăn lóc trên đất, đưa tầm mắt lên, cô kinh ngạc đến bế khẩu. Tần Khả là hắc y nhân hay sao, Tần Khả lại muốn giết cô, cô đã làm gì chứ? Cô đả động gì đến Tần Khả hay sao?

Ánh mắt thoánh hiện lên tia bi thương, nhìn cánh tay đã bị thiếu hụt một phần của Tần Khả nhỏ máu tong tỏng xuống nền nhà, cô muốn nôn nhưng mùi máu sực lên lại làm cô khao khát, cô kiềm chế cơn khát máu của mình. Tần Khả sắc mặt đã chuyển thành tím tái không còn chút máu, thanh quản thỉnh thoảng phảt lên tiếng ư ư tuyệt vọng. Hàn Tuyết khẽ nhắm mắt lấy nốt chút sức lực còn lại cất tiếng:

"Tha cho cô ấy đi. Đừng giết cô ấy."

Lực tay của chàng trai kia bỗng nhiên khựng lại. Hạ Hân ở bên cạnh tuy không hiểu lắm nhưng nhìn chiến trường này đại khái đoán ra đôi chút. Tha cho kẻ muốn giết mình. Thật quá nhân từ hay là quá ngu ngốc đây.

Người con trai với mái tóc hung đỏ kiêu ngạo không ngoảnh đầu lại, nhưng giọng nói thì vẫn phát ra:

"Cô ta không thể sống."

 HUYẾT TỘC VAMPIRE  [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ