"Nè sao cậu không nói gì, cứng họng rồi phải không?" Hàn Tuyết nổi ý muốn trêu chọc nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ một chút cũng không quan tâm xoay người bước đi.
Hàn Tuyết trợn mắt há miệng gọi với theo:
"Cậu... Cậu đi đâu vậy hả?"
"Đi đâu thì liên quan gì đến cậu?" Dịch Dương Thiên Tỉ tiếp tục sải những bước dài vững chãi, dù sao cũng là tuần lễ vàng nên có một kì nghỉ đúng nghĩa, đến những nơi mới lạ vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
Hàn Tuyết bước thấp bước cao chạy theo, cô chẳng hiểu vì sao bản thân lại không muốn cậu rời đi nữa, có lẽ vì rất lâu rồi không gặp nên muốn hàn huyên tâm sự đi:
"Cậu đi như vậy lỡ gặp phải lũ người xấu kia thì sao, sẽ không còn ai ra tay hiệp nghĩa bảo vệ cậu như tôi đâu?" Hàn Tuyết ưỡn ngực tự hào. Không có cô cậu hẳn đã xuống làm bạn tâm giao với Diêm Vương rồi.
Dịch Dương Thiên Tỉ nghe xong sắc mặt sa sầm, trên đầu chảy đầy hắc tuyến. Vì ai mà cậu bị thương, vì ai mà cậu phải nhục nhã bỏ trốn cơ chứ, vậy mà còn đứng kể công, thật muốn róc não cô ra xem bên trong chứa cái gì? Chất thải công nghiệp chăng?
Dịch Dương Thiên Tỉ bực bội không muốn hé răng nói chuyện, bước đi ngày một nhanh, Hàn Tuyết khổ sở chạy với theo:
"Nè. Nè... Cậu đi gì mà nhanh vậy hả? Hay là tới nhà tôi đi, hình như cậu bị thương rồi, cha tôi băng bó rất giỏi nha, không thua gì bác sĩ chuyên nghiệp."
Dịch Dương Thiên Tỉ nghe xong thì khựng lại, nghi hoặc ngoảnh đầu lại nhìn. Quả thật đối với cái tên Hàn Mặc khiến cậu có rất nhiều hứng thú, hơn nữa cái tên này nghe rất quen, nhưng cậu cũng không nhớ là đã nghe ở đâu, gặp người thật rồi biết đâu sẽ làm sáng tỏ được mọi chuyện. Hàn Tuyết biết có tác dụng liền nở nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức phán cho một câu xanh rờn:
"Cô tốt nhất là thu lại nụ cười ma chê quỷ hờn ấy đi. Người ta sẽ nói tôi đi cùng quái vật."
Hàn Tuyết hóa đá, đứng im như pho tượng, nội tâm sụp đổ cái rầm, nụ cười mà cô luôn tự hào, nhan sắc khuynh thành của cô, vậy mà bị cậu ta nhẫn tâm chà đạp ngay dưới chân mình. Tức tối cô tiện chân đá một cục đá trên đường ai ngờ đá trúng đầu Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu đang chuẩn bị bước đi chợt khựng lại. Cô nuốt nước bọt cái ực, không khí chợt lạnh đi, khắp người nổi da gà, sát ý bay tứ tung cô co giò chạy trốn, ba mươi sáu kế "tẩu vi thượng sách".
"Hàn Tuyết. Lần này đừng hòng tôi tha cho cô."
...
Kétttttt...
Hàn Hoa Dạ mở cửa căn phòng bước vào bên trong, đồ đạc từ khi nào đã được thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, bên trong không một bóng người. Con ngươi gợn sóng mãnh liệt, khóe miệng bỗng chốc nhấc lên thành nụ cười lạnh:
"Hàn Tuyết, em giỏi lắm. Lần đầu tiên có người dám làm trái lời anh. Tưởng anh không bắt được em hay sao?"
Hàn Hoa Dạ nở nụ cười yêu nghiệt, hai mắt thích thú nhìn vầng sáng nhấp nháy trên thiết bị định vị. Từ lúc gặp được cô để đề phòng cô gặp bất trắc hoặc hai người lạc mất nhau hắn đã lén gắn lên khi cô đang ngủ không ngờ lần này lại có dịp sử dụng. "Người con gái của Hàn Hoa Dạ phải có tính cách như vậy mới thú vị, nhưng không nghe lời quá cũng không được. Tiểu Tuyết Nhi, xem anh trừng phạt em ra sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
HUYẾT TỘC VAMPIRE [FULL]
VampirosTruyện này có lấy cảm hứng, ý tưởng từ truyện Trường học Vampire. Mọi người suy nghĩ kĩ trước khi đọc, nếu dị ứng vui lòng click back