Hàn Mặc thực sự không biết tiếp chuyện như thế nào. Cũng may Dịch Dương Thiên Tỉ lên tiếng trước:
"Nếu cháu không lầm thì chú là vampire thuần chủng, vậy tại sao chú lại sống trong thế giới con người?"
"Chuyện kể ra thì dài dòng lắm, chuyện gì cũng có nguyên do của nó, mà một số lí do lại không thể nói ra được."
Hàn Mặc đưa mắt nhìn ra xa, nhẹ cười. Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu, ngay cả cậu cũng có bí mật không thế nói cho người khác biết cơ mà, nhưng mà người trước mặt cậu là vampire thuần chủng lại mang họ Hàn, chẳng lẽ là người của Hàn gia, mà Hàn gia chỉ có một người tên Hàn Mặc đã đi vào huyền thoại, nắm giữ sức mạnh cường đại, hỗn độn sáu thuộc tính, chưa từng bị ai đánh bại, cũng nhờ người đó mà Hàn gia lớn mạnh được như ngày hôm nay, các gia tộc khác không dám đụng chạm gây chiến, chỉ trước mặt Hàn gia tỏ thái độ cung kính. Người trong truyền thuyết đó là người đứng trước mặt cậu đây sao, người mà cậu ngưỡng mộ nhất, thảo nào cậu không nhìn ra được thuộc tính vì thuộc tính của người này biến hóa khôn lường. Càng nghĩ càng kích động, Dịch Dương Thiên Tỉ lắp bắp hỏi lại cho chắc chắn:
"Chú ... chú là Hàn Mặc... người được lưu danh từ thời niên thiếu đó sao?"
Hàn Mặc thoáng giật mình, thực không ngờ Dịch Dương Thiên Tỉ lại biết thân thế của ông. Mai danh ẩn tích bao nhiêu năm rồi, tên tuổi sớm cũng đi vào dĩ vãng, thật không ngờ, nhưng ông cũng lo sợ, thân phận bại lộ, có khi nào Hàn gia sẽ tìm đến ông gây sự hay không? Muốn tách ông khỏi Hàn Tuyết. Nét mặt tuấn mĩ ngày càng căng thẳng. Chợt nghe có tiếng đổ vỡ bên ngoài phòng khác, Hàn Mặc giật mình đứng bật dậy, không quên nhắc nhở Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Cháu ở đây, đừng ra ngoài, không có chuyện gì đâu, mau ngủ sớm đi."
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cánh cửa phòng đã sớm đóng lại, trên khuôn mặt hiện lên nét nuối tiếc, cậu còn muốn nói chuyện thêm chút nữa.
Hàn Mặc bước ra ngoài, lần theo mùi hương quen thuộc mà đến, thấy Hàn Tuyết đang lục lọi trong bếp, ông mắng yêu:
"Con gái, muộn rồi con còn muốn ăn nữa sao? Sẽ thành lợn đó."
Hàn Tuyết ngoảnh mặt lại nhìn ông, như bị thôi miên nói:
"Cha ơi, con đói."
Hàn Mặc thất kinh, nhìn đôi mắt đỏ rực của cô, vội vàng rút trong túi ra một viên thuốc, cưỡng ép cô nuốt vào.
Hàn Tuyết uống xong, ánh mắt dịu lại trở về màu saphia vốn có, ngất lịm đi trong cái ôm của Hàn Mặc. Hàn Mặc nhìn cô, đau lòng nói:
"Cha xin lỗi, cha chỉ còn cách này thôi."
Hàn Mặc cẩn trọng ẫm Hàn Tuyết lên phòng nhìn khuôn mặt say ngủ của cô chợt nhớ tới người vợ của mình Vương Nguyệt, mi tâm lại xô vào đau đớn.
"Vì sao người lại làm vậy với Hàn Tuyết? Vì sao lại phong ấn sức mạnh của em ấy?"
Giọng nói lạ lẫm vang lên khiến Hàn Mặc vội thu lại đau thương trong con mắt, phóng áp lực vào trong không khí theo câu nói ông phát ra:
BẠN ĐANG ĐỌC
HUYẾT TỘC VAMPIRE [FULL]
VampireTruyện này có lấy cảm hứng, ý tưởng từ truyện Trường học Vampire. Mọi người suy nghĩ kĩ trước khi đọc, nếu dị ứng vui lòng click back