"Phốc!" Hạ Phi một bên ho khù khụ, trực tiếp đem trà sữa trong miệng phun ra ngoài. Tôi đem mặt xoay qua một bên, che miệng nhỏ giọng cười. Vốn tưởng rằng Hạ Phi sẽ lửa giận ba trượng phản bác Thi Thi một trận, cũng không nghĩ đến hắn sẽ phun trà sữa xong,liền giả bộ như không có chuyện gì xảy ra , khóe miệng thậm chí còn treo một mạt nụ cười miễn cưỡng coi như là ngượng ngùng .
Đây là thế nào? . . . . . . Đầu óc rút gân sao? ! Tôi ở trong lòng nói thầm , rút ra khăn giấy trên bàn ăn ,vì Hạ Phi chùi chùi.Hạ Phi ngoan ngoãn để cho tôi lau, mà Thi Thi trong mắt đang tản phát ra ánh sáng khủng bố . . . .
"A. Tiểu Xương, bạn em tới sao cũng không nói cho anh biết một tiếng." Thanh âm này là . . . . Anh Tô Văn !
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi co quắp. Anh Tô Văn nửa hí ánh mắt, đối với bọn tôi rất là 'thân mật' cười cười, "Tiểu Xương em cũng thiệt là, không gọi anh một tiếng. Tiếp đãi không chu đáo,thật sự có lỗi."
Anh Tô Văn mặc trên người không phải là áo ngủ, mà là áo sơ mi cùng kiểu dáng trên người tôi ,chẳng qua bên ngoài áo sơ mi hắn còn có một cái áo len màu trắng, thoạt nhìn rất. . . . . . Mặt người dạ thú!
Bất quá chỉ cần hắn không ăn mặc quá lộ liễu,tôi liền cám ơn trời đất.
Tôi vội vàng cúi đầu, chủ động nhận sai , "Thật xin lỗi, anh Tô Văn,em cho là anh còn đang ngủ."
Anh Tô Văn không nói gì, chính là như ám hiệu mắt liếc đồng hồ treo trong phòng khách ,cây kim giờ đang chỉ số 1.Anh cho tôi một nụ cười ' rực rỡ ' ' Tiểu Xương, em lại nói dối ', sau đó liền sải bước về phía bọn Hạ Phi, "Tôi thường nghe Tiểu Xương nhắc tới mấy em.Mấy em vất vả rồi, phải chăm sóc Tiểu Xương."
"Không khổ cực không khổ cực!" Thi Thi nháy cặp mắt lượng lượng, giống như là phát hiện tân đại lục nhìn chằm chằm anh Tô Văn.Trong lòng tôi trầm xuống, nghĩ thầm hỏng rồi,Thi Thi sẽ không giống quá khứ ,đối với anh Tô Văn vừa thấy đã yêu chứ. . . . . .
"Thi Thi! Cậu ,cậu có bạn trai rồi đó !"Tôi do dự nói, chỉ sợ Thi Thi thật dẫm lên vết xe đổ.Thi Thi mặt không giải thích thu hồi tầm mắt, "Đúng vậy. Tớ có bạn trai, thế nào?"
"Không có. . . . . . Không có gì! Tớ chính là sợ cậu quên." Tôi lúng túng gãi gãi đầu. Tách trà sữa thật ra thì sớm bị uống sạch, cậu vẫn tiếp tục duy trì tư thế uống sữa .Mất thể diện chết! Tôi đây phản đối , hình như Thi Thi đã bắt đầu nghiệp lớn bắt cá hai tay .Thi Thi tựa hồ cũng nhận ra được tôi có cái gì không đúng,ánh mắt nhìn chăm chú anh Tô Văn cũng không nóng bỏng như mới vừa rồi,ngược lại mặt lo lắng ngồi vào bên cạnh tôi, "Tiểu Xương,có phải hay không thân thể còn không thoải mái? Mặt thế nào lập tức liền trắng vậy."
"Tớ không sao. . . . . ." Suy yếu gật gật đầu, tôi thấp thỏm bất an đem vật cầm trong tay thả lại trên bàn ăn, "Anh Tô Văn . . . . . Em một mình chiêu đãi họ là được.Anh trở về phòng nghỉ ngơi đi."
"Hôm nay khí trời rất tốt ."Anh Tô Văn râu ông nọ cắm cằm bà kia đáp lại tôi.Hắn đứng lên, ưu nhã bước đến cửa sổ, vuốt ve bồn hoa ven cửa sổ ,sờ lên cây xương rồng , "Anh muốn tưới nước cho Tiểu Hồng.Các em cứ tự nhiên. Ha ha."
BẠN ĐANG ĐỌC
Trọng sinh lưu chi nịch ái
Ngẫu nhiênThể loại: hiện đại đô thị, trọng sinh, huynh đệ văn, theo mình nhận xét là phúc hắc công ngây thơ thụ, HE Tình trạng: hoàn Nhân vật: Hồng Xương x Tô Văn Nội dung: Hồng Xương một ngày tỉnh lại thấy chính mình trở lại năm năm trước, lúc mẹ hắn vừa tái...