Chương 37: Niềm vui thú

988 50 0
                                    

Loại lời thoại tương tự thú tội này hoàn toàn đảo loạn tâm tôi.Tôi cắn cắn môi, quỷ thần xui khiến hỏi ra khỏi miệng, "Anh Tô Văn , anh thích em sao? Anh muốn em ra nước ngoài với anh,là bởi vì thích ?Hay là chỉ vì anh cần một người nấu cơm cho anh."

Cái vấn đề này không chỉ một lần xuất hiện ở trong đầu óc của tôi, hôm nay rốt cục có dũng khí hỏi miệng. Vừa mới bắt đầu cùng anh Tô Văn ở chung thì tôi vẫn luôn có loại cảm giác, mình đối với anh Tô Văn là một người có cũng như không. Anh đem tình cảm gì đó chôn quá sâu, cho dù tôi cách anh gần như vậy, cũng không tìm được bất cứ dấu vết gì.Anh Tô Văn đối với tôi có lẽ từ lúc vừa bắt đầu, chính là một loại lệ thuộc vào, bởi vì cho tới bây giờ đều là người khác kính ngưỡng anh, coi anh là thiên tài ,như hiển nhiên xem anh là hạng nhất,như hiển nhiên tiếp nhận anh chiếu cố. Giống như tôi kiếp trước , anh Tô Văn vì tôi dạy học cho ngay cả câu cám ơn cũng không nói qua, thậm chí cho là anh thiếu tôi.

Mà kiếp này tôi còn là chỉ duy nhất chiếu cố anh, cũng đối xử anh như 'Tô Văn'.Nhưng ai biết, trải qua mới mẻ, anh Tô Văn có thể hay không trong giây lát phát hiện, này căn bản không phải là cái tình cảm gì được đặt tên là ' thích ' hoặc là ' yêu ' .Chẳng qua là đầu óc nóng lên, từ xúc động kết xuất nghiệt duyên.

"Thích? thứ thích này quá không ổn định ." Anh Tô Văn trả lời làm tâm tôi nhất thời lạnh một nửa. Trong lòng bàn tay một tầng mồ hôi lạnh. Trong cổ họng khó chịu, không khí ấm áp trong phòng họp từ từ biến đổi.

"Không. Anh đối với em không phải là thích. Đã vượt qua thích."

Tôi cảm giác tâm lạnh một nửa lại phần phật phần phật tăng nhiệt độ lên.

"Action speaks louder than words. Anh cho là Tiểu Xương em đã sớm biết, bất quá em nếu như muốn nghe anh nói. . . . ." Anh Tô Văn dừng một chút, mới vừa làm khẩu hình 'anh' liền bị tôi đưa tay cắt đứt.

"Em đã rõ, rõ rồi !" Bộ mặt đỏ bừng nói.Kích thích hôm nay tôi nhận được đủ tôi tiêu hóa cả một tuần lễ . Xuất hiện kích thích gì nữa,tim tôi đây không tính là cường hãn ,đoán chừng trực tiếp sẽ báo hỏng .

"Em đã nói như vậy. . . . . . Vậy cũng tốt. Về chuyện ra nước ngoài còn có vấn đề sao?"

"Tạm thời, không có, không có." Tôi chật vật cúi thấp đầu, từng bước một dịch ra cửa,"Kia buổi chiều gặp ở thư viện."

"Ừ." Anh Tô Văn dựa ở trên ghế sa lon, trên mặt mang một bộ ' tùy thời hoan nghênh em đại giá quang lâm ' .A, đây là cái vẻ mặt gì .Quả thật quá . . . . quá mức.

Thật đáng sợ, quá đáng sợ .Sau này không bao giờ chủ động tìm anh Tô Văn ' nói một chút ' nữa.Chiết liễu phu nhân hựu thương binh,chỗ tốt gì cũng không chiếm được,ngược lại mình mất thể diện hoàn toàn. Bất quá một hồi nhớ lại câu kia của anh Tô Văn chưa nói ra ' anh 【 –】【 –】', tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu nháo lên.

Không thể nghĩ nữa không thể nghĩ nữa !

Tôi mở ra cuốn tập số học,miễn cưỡng đem lực chú ý đều thả vào dưới ngòi bút .Cuộc sống trường học lắm tai nạn . . . . . trong chua xót lại mang theo chút ngọt. Vết mực nhỏ xuống ở trên tập,chiếu rọi khuôn mặt mệt mỏi của tôi,cùng khóe miệng hơi giơ lên, không dễ dàng phát giác.

Trọng sinh lưu chi nịch áiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ