Chương 12 :Khiết phích

1.7K 115 0
                                    

Khi chỉ còn lại hai vòng , phía trước tôi chỉ còn lại hai người.Nhân viên nhà trường căn thời gian quả thật rất chuẩn, hạng mục nhảy cao cùng nhảy xa vừa vặn vào lúc này kết thúc. Đội cổ động lần nữa dời mục tiêu , kêu gào đám tuyển thủ còn đang trên bãi tập kéo dài hơi tàn , "XX, cố lên! XX, cố ~ lên !"

Sau đó tôi lại còn nghe được không ít người gọi tên tôi,"Hồng Xương, xông lên đi !Cậu nhất định làm được!"

"Hồng Xương ! Hồng Xương !"

"F*ck, tên cơ bắp kia đừng chắn phía trước Hồng Xương nhà chúng tôi nữa!"

". . . . . . Lúc nào thành nhà các cậu hả? Rõ ràng là của mọi người !"

Tình cảnh một mảnh hỗn loạn, mà tôi cuối cùng cũng rút lại khoảng cách người phía trước chừng ba mét, nhưng nam sinh kia ngoan cố không để cho tôi vượt qua .Nam sinh chạy đầu tiên cách tôi ước chừng 50m. Mà cự ly cuối cùng cũng chỉ còn lại một vòng .Lúc này, nên tăng tốc không?

Hiển nhiên nam sinh ở phía trước tôi cũng suy nghĩ đến vấn đề này. Lúc tôi đang do dự, hắn đã bắt đầu chạy nước rút .

Khoảng cách 50m trong nháy mắt lại bị kéo dài, đội cổ động vây quanh ở hai bên sân thấy cảnh này, càng thêm kích động gào thét . Đại não đang hỗn độn giống như là chợt bị đánh vào trở nên thanh tỉnh ,tứ chi tôi đã sớm thoát khỏi khống chế nhắn nhủ mệnh lệnh xông về trước .Chỉ thấy hai cái chân mảnh khảnh của tôi không muốn sống bước về phía trước , ngay đích đến xuất hiện ảo ảnh, tôi thấy dưa hấu, táo ,lê lớn,còn có một bình nước suối tinh khiết . . . . . .

"Ô !Hai vị tuyển thủ cũng bắt đầu chạy nước rút rồi! Bọn họ đều giữ lại thực lực vào phút cuối cùng trước mắt ! Đây chính là chạy cự ly dài 10.000m !

"Thật bất công, chạy đầu tiên rõ ràng là học trưởng lớp mười hai , hơn nữa hắn còn từng được lên báo thể thao trường ."

"Hồng Xương đã rất tuyệt rồi, có thể kiên trì chạy tới hạng thứ hai . . . ."

Tôi không biết chân của tôi di chuyển thế nào ,nhưng hiện tại tôi rốt cục cảm thấy bên hông cực kỳ đau đớn. Thật bực,đây là nhân phẩm kiểu gì vậy, đang ở thời điểm chạy nước rút mà sốc hông nữa.Tôi không thể dừng lại, bởi vì tôi biết, một khi dừng lại, có lẽ tôi sẽ trực tiếp té xỉu. Tôi thậm chí không xác định mình có thể chống chọi được tới đích hay không. Thật nhiều người cũng bồi hồi trước cánh cửa thành công cuối cùng, thủy chung không có dũng khí đẩy nó ra. Hiện tại tôi không phải là không có dũng khí, mà là không có sức lực . . . . .

Tôi ở chỗ này thở hồng hộc, thân thể vừa run rẩy vừa chạy đi ,thật giống như tùy thời đều có thể ngã trên mặt đất .Nhưng ông anh chạy ở phía trước tôi cũng không tốt hơn bao nhiêu.Hắn vì chạy nước rút quá sớm, hiện tại sức lực đã không còn,tốc độ từng chút chậm lại. Vốn là hắn có thể vào lúc này đổi thành đi nhanh để tiết kiệm thể lực , nhưng do hắn vì hình tượng chói sáng,cùng đội cổ động ra sức tán dương, hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục từ từ mà chạy. Lúc này, nếu như một con ốc sên bò qua,đoán chừng cũng có thể cùng hắn liều mạng một phen. Tôi chậm rãi rút ngắn khoảng cách giữa hai người . Năm mươi, bốn mươi, ba mươi mét. . . . . .

Trọng sinh lưu chi nịch áiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ