Tôi ở trên máy bay ngủ được một chút, khi tỉnh lại bởi vì thời gian dài dùng tư thế ngồi, lưng cũng cứng ngắc .Trên máy bay thức ăn rất ngon, nhưng đối với tôi thì không có vị gì.Ngoài cửa sổ đã là một màn đen nhánh , ánh đèn màu vàng nhạt của đường bay làm cho người tôi hỗn loạn, phát hiện thời gian trôi qua.Tôi bắt đầu ảo tưởng cuộc sống ở nước ngoài của mình và anh Tô Văn . . . . . Hoàn cảnh cùng đường phố xa lạ sẽ làm tôi cảm thấy khủng hoảng. . . . . . Ở nước ngoài, tôi chỉ có anh Tô Văn .Anh chính là nhà của tôi, là tất cả của tôi.
Ở sân bay Sydney chuyển chuyến bay, không lưu lại lâu ở trong cửa hàng sân bay, tôi rất nhanh liền đi đến máy bay tới Melbourne. Lúc này trong máy bay phần lớn đều là người ngoại quốc, nói một lèo lưu loát cực kì.Ở Trung Quốc học tiếng Anh nhiều năm như vậy ,vốn đang lòng tin tràn đầy, cho là cùng người đối thoại bất quá là chuyện nhỏ .Nhưng chạy đến nước ngoài sau mới phát hiện, lúc trước ở trong nước tất cả đều là thi Anh ngữ. . . . . . đùa, hiện tại ai còn có thể ra ngoài dùng 'HOW ARE YOU' bắt chuyện ?
Chuyến hành trình ngắn dùng không tới hai giờ đã đến Melbourne. Tôi có chút hoảng hốt đứng ở sân bay Melbourne lấy hành lý ra,tìm thấy vali mình từ vòng xoay.Xếp hàng dài ở lối ra,10 phút mới nhích tới phía trước một cái. . . . . . Tôi thở nhẹ một hơi, cảm giác tất cả kiên nhẫn của mình đều muốn bị mài mòn.Thật may là máy bay không có trễ giờ. . . . . . Nếu không còn phải để anh Tô Văn ở sân bay chờ lâu hơn .
Tôi rốt cục thông qua kiểm tra hành lý ,trên hộ chiếu được đóng mấy cái con dấu đỏ tươi .Nhấc tới hành lý của mình, tôi liếm liếm đôi môi khô khốc, nơm nớp lo sợ cất bước về phía lối EXIT.Ở bên ngoài đã vây quanh một đám người chờ đón,tôi quét sơ qua, chỉ cảm thấy một trận choáng váng đầu .Người đủ loại màu da,thân cao hoặc thấp, đang mắt nhìn chằm chằm cửa sau lưng tôi.Có lẽ là ảnh hưởng tâm lý,tôi có thể từ trong ánh mắt của bọn họ cảm giác mang theo một loại khinh miệt cùng bất mãn. . . . . . Giống như là một rễ cây đâm vào trong khe hở ,như gai nhỏ. Người đang trong hoàn cảnh chưa quen thuộc ,lòng cảnh giác tự nhiên thêm cao, tôi hiện tại cũng là như thế. Bởi vì ở chỗ này, tôi không tìm được người lệ thuộc vào, luôn luôn bị bất đồng văn hóa xung kích .
Tôi kéo rương hành lý chậm chạp đi vài bước về phía trước , sợ hãi quan sát người đối diện tôi.Anh Tô Văn . . . . . Anh đang ở đâu?
"Tiểu Xương, here." Thanh âm quen thuộc kia . . . . . Tôi nhanh chóng quay đầu đến nguồn phát ra thanh âm kia,khóe miệng gợi lên nụ cười sáng lạn.Cái tên từng một lần bị tôi ghét là quá mức tầm thường,giờ phút này nghe vào trong tai lại như tiếng trời.Tôi ở trong đầu thử nghĩ quá vô số lần màn cùng anh Tô Văn gặp lại. Trong đó hợp ý tôi nhất là bộ quang cảnh: chỉ thấy tôi phong khinh vân đạm đi lên trước, nắm tay anh Tô Văn ,hết sức thâm tình nói một câu, "Để anh chờ lâu, thân ái."
Đáng tiếc, tôi cũng không có sống ở trong phim thần tượng Hàn, tôi sống ở trong thực tế vô cùng tàn khốc . . . .
Anh Tô Văn so với một năm trước cao hơn một chút, thân thể lộ vẻ gầy gò hơn. Cái loại khí chất nhã nhặn thành thục ,từ trên người anh tản ra .Ánh mắt trước sau như một thâm thúy, giống như hai viên Hắc Diệu Thạch tỏa sáng ,cằm nhọn , giống như dưới da chỉ còn lại xương . . . . . Khi đó, cái ảo tưởng cùng lời thoại nhảm cũng toàn bộ bị tôi quét sân xuống đài. Tôi dắt vali xách tay bước nhanh đi tới, cùng anh Tô Văn đưa mắt nhìn mấy chục giây, sau đó tôi hít sâu một hơi, hung thần ác sát nói. . . . . .
BẠN ĐANG ĐỌC
Trọng sinh lưu chi nịch ái
Ngẫu nhiênThể loại: hiện đại đô thị, trọng sinh, huynh đệ văn, theo mình nhận xét là phúc hắc công ngây thơ thụ, HE Tình trạng: hoàn Nhân vật: Hồng Xương x Tô Văn Nội dung: Hồng Xương một ngày tỉnh lại thấy chính mình trở lại năm năm trước, lúc mẹ hắn vừa tái...