Loại ngày thầm trộm không bao lâu, một tuần rất nhanh liền trôi qua.Đêm trước khi anh Tô Văn rời đi , tôi nằm ở trên giường, nghe kim giây từng phút trôi qua. Trong đầu đều tràn đầy khuôn mặt anh Tô Văn ,ngay cả mộng đều cunh2 một nội dung. Vô tri vô giác, đồng hồ báo thức cartoon đầu giường phá vỡ sự yên lặng rạng sáng .Anh Tô Văn sáng sớm sáu giờ bay, ít nhất phải tới trước nửa giờ đến phi trường nhập cảnh, làm thủ tục bay.
Rạng sáng bốn giờ, ngoài cửa sổ còn một mảnh tối mịt, mắt tôi mặc dù xót, lại một chút buồn ngủ cũng không có. Tôi từ trong tủ lung tung tìm áo khoác phủ thêm, sau lại nghĩ đến mình hôm nay phải tiễn anh Tô Văn tới phi trường , ăn mặc quá tùy tiện thì quá mất thể diện trước mặt người nước ngoài,vì vậy vội vàng mở đèn, từ trong tủ quần áo tìm đồ đẹp nhất, ăn mặc thỏa đáng sau mới từ trong phòng bước ra đi về phía phòng khách.
Mẹ và Tô thúc thúc đã sớm tỉnh, trong phòng khách ba bóng đèn toàn bộ đều mở,cả phòng khách sáng ngời. Mẹ đang liều mạng nhồi kem đánh răng vào thùng đồ.
Anh Tô Văn dù bận vẫn ung dung đứng ở một bên, nhìn hộ chiếu màu đỏ sậm trong tay.Anh thấy tôi trong phòng ra ngoài , khóe miệng giương lên, làm một khẩu hình 'Morning' .
. . . . . . Anh Tô Văn y như thường, từ vẻ mặt của anh , hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ tâm tình suy sụp vì ly biệt mà sinh ra .Giống như từ đầu tới đuôi chỉ có tôi lo sốt sắng.
Tôi khó chịu đem tầm mắt từ trên người anh Tô Văn rút ra, có chút khàn khàn hỏi, "Mẹ, mọi người làm cái gì vậy ?"
"Mẹ nghe người ta nói, nước ngoài kem đánh răng đắt."
"Vậy cũng không cần nhồi nhiều như vậy đi. Mười năm cũng không xài hết."
"Dùng không xong để lại cho con mấy đứa dùng."Mẹ giống như vô tâm nói tiếp.
". . . . . ." Những lời này đem tôi chặn lại , tôi có chút không được tự nhiên dời bước ra phía ngoài .Sợ rằng. . . . . . Phải cho làm mẹ thất vọng.
"Tốt lắm, đều chuẩn bị xong." Bác Tô hít một hơi thuốc. Ông chỉ có lúc sầu muộn lúc mới có thể hút thuốc. Bình thường ông sẽ không ở trong phòng hút thuốc , vì để tránh cho tôi ngửi vào.
"Tiểu Xương, con mau đi xem một chút, dưới lầu có xe ô tô màu vàng nào không."
Tôi chạy đến cửa sổ hí mắt nhìn nhìn, ở dưới đèn đường cách đó không xa thật đúng là có xe ô tô màu vàng ,"Dạ có."
"Đó là xe đồng nghiệp bác.Khóa cửa, chúng ta lên đường." Bác Tô đưa tay dụi tàn thuốc , ném vào trong cái gạt tàn thuốc, im lìm không lên tiếng một mình xách thùng đựng hàng hơn hai mươi kí lô .
"Dừng dừng dừng !Anh không sợ đau lưng à !" Mẹ tôi hốt hoảng đỡ một góc thùng đựng hàng giúp bác Tô. Tôi cũng chạy lên giúp một tay. Cuối cùng vẫn là anh Tô Văn tháo xuống gánh nặng trên vai bác Tô, một lời tỉnh người trong mộng, "Dưới thùng đựng hàng có bánh xe."
Ba người chúng tôi bừng tỉnh đại ngộ , ' à ' một tiếng, đồng thời có chút lúng túng gãi gãi đầu.
Thùng đựng hàng được chuyển lên xe , điểu khiển xe là bác Thạch Kỳ đồng nghiệp cùng một ngành với bác Tô,người rất nhiệt tình , lớn tuổi như vậy tới đón đưa cả nhà chúng tôi ,trên mặt không có chút nào bực bội, lái xe, vừa cùng mẹ tôi tán gẫu . Bác Tô lặng lẽ ngồi ở vị trí tay lái phụ,đem danh ngôn im lặng là vàng thi hành tới cùng.Tôi đem cửa sổ xe quay xuống, gió đêm mát mẻ theo cửa sổ bay vào, thổi lên xe, xua tan mất mác trong lòng tôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trọng sinh lưu chi nịch ái
Ngẫu nhiênThể loại: hiện đại đô thị, trọng sinh, huynh đệ văn, theo mình nhận xét là phúc hắc công ngây thơ thụ, HE Tình trạng: hoàn Nhân vật: Hồng Xương x Tô Văn Nội dung: Hồng Xương một ngày tỉnh lại thấy chính mình trở lại năm năm trước, lúc mẹ hắn vừa tái...