Chương 3

969 15 1
                                    

Sau khi dỡ đồ xong tôi ra thẳng bể bơi - nơi tôi biết chắc là bọn con trai sẽ tụ tập ở đó. Bọn họ đang nằm dài trên ghế, thò bàn chân lấm lem đầy cát ra ngoài. Ngay khi vừa nhìn thấy tôi, Jeremiah bật ngay dậy như một cái lò xo. "Thưa quý ông, quý bà-à-à," cậu ta cúi rạp người, trịnh trọng tuyên bố. "Tôi tin rằng đã đến lúc... cho cú lộn nhào đầu tiên của mùa Hè năm nay." 

Tôi thận trọng nhích từng bước giật lùi xa khỏi đám con trai. Chỉ cần một cử động quá nhanh là mọi chuyện là mọi chuyện sẽ chấm dứt - bọn họ sẽ nhào tới đuổi theo mình ngay. "Không đời nào," tôi giơ tay chặn trước. Tới lượt anh Conrad và anh Steven đứng dậy vây lấy tôi. "Em không thể đi ngược lại truyền thống," anh Steven nói. Còn anh Conrad chỉ đứng nhe răng cười nham hiểm. 

"Em già rồi, không hợp với trò này nữa đâu," tôi dáo dác nhìn xung quanh tìm đường tẩu thoát... nhưng đã bị họ tóm gọn. Anh Steven và Jeremiah mỗi bên nắm một tay. "Thôi." tôi tìm mọi cách gỡ khỏi hai cái gọng kìm kia nhưng vô ích. Kể cả khi tôi kéo lê hai chân trên đất không chịu đi, thì họ cũng vẫn thản nhiên lôi cả người tôi theo. Vốn biết có chống đối thế nào thế nào cũng không xong với bọn họ, nhưng năm nào tôi cũng phải chiến đấu đến cùng mới thôi, mặc dù hai cái gót chân như muốn bỏng rát vì bị rê trên sàn xi măng. 

"Chuẩn bị..." Jeremiah xốc nách nâng người tôi lên. Anh Conrad nắm lấy hai chân tôi, còn anh Steven xốc nách bên phải, Jeremiah bên trái. Bọn họ đung đưa tôi từ trước ra sau như đung đưa một bao tải bột. "Bỏ ra!" tôi gào lên trong tiếng cười khoái chí của đám con trai. 

"Một," Jeramiah bắt đầu đếm. "Hai," đến lượt anh Steven. 

"Ba," cuối cùng là anh Conrad. Và họ quăng cả người tôi xuống bể bơi cái "ùm" làm quần áo tôi ướt nhẹp từ trong ra ngoài. Trên bờ, ba anh em nhà kia đang lăn lộn ôm bụng cười với nhau. Cái trò tung hứng này được bọn họ chế ra từ cỡ một triệu mùa Hè về trước. Mà tôi đoán kẻ đầu trò có lẽ là anh Steven. Tôi căm thù cái trò này. Mặc dù đây là dịp hiếm hoi tôi được coi là một phần của cuộc chơi, nhưng tôi ghét bị biến thành trò cười như thế này. Nó khiến tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng và rằng tôi là kẻ ngoài cuộc, quá yếu đuối để chống trả lại - bởi vì tôi là con gái. Cô em gái nhỏ của ai đó. 

Trước đây mỗi lần như vậy là tôi lại chạy vào nhà khóc lóc mách cô Susannah và mẹ nhưng lần nào cũng bị phản tác dụng. Bọn họ sẽ hùa vào với nhau gọi tôi là đồ mách lẻo. Lần này thì khác. Tôi quyết không thể để cho họ hả hê như vậy được. Sau khi trồi lên khỏi mặt nước, tôi tỉnh bơ cười nói, "Mấy anh chẳng khác gì đám trẻ con 10 tuổi." 

"Kệ chứ," anh Steven vênh mặt. Trông rất khó ưa! Tôi chỉ muốn xông tới té cho ướt nhẹp cái kính mát hiệu Hugo Boss mà anh cày suốt 3 năm mới mua được kia cho hả dạ. "Em nghĩ anh làm trẹo chân em rồi, anh Conrad," tôi giả vờ như đang có vấn đề giữ cho thân mình được thăng bằng dưới nước. 

Anh tiến tới mép bể bơi, khinh khỉnh nói, "Anh đảm bảo em sẽ sống thôi." "Ít nhất cũng phải giúp em lên chứ," tôi ra lệnh. 

Anh khom người xuống chìa tay ra cho tôi nắm. "Cám ơn anh," tôi cười khoái chí, trước khi dùng hết sức bình sinh giật một cái thật mạnh... làm cho cả người anh đổ nhào xuống bể bơi. Từ khi sinh ra tới giờ tôi chưa bao giờ cười sung sướng như thế. Ở trên bờ, Jeremiah và anh Steven cũng đang bò lăn bò càng ra đất vì cười. Tôi nghĩ cả cái bãi biển Cousins này có thể nghe thấy tiếng chúng tôi cười. 

Anh Conrad lấy lại thăng bằng rất nhanh và chỉ cần hai sải tay đã bơi được tới chỗ tôi đang đứng. Tôi cứ lo là anh sẽ nổi giận cơ đấy, nhưng trái lại... anh đang mỉm cười rất tươi, đầy vẻ đe dọa. Tôi quay đầu bỏ chạy, "Đố anh bắt được em đấy," tôi trêu chọc, "Quá chậm!" Cứ mỗi khi anh sắp tới gần, tôi lại bơi ra xa một chút và khoái trá kêu ầm lên, "Marco." Jeremiah và anh Steven, đang trên đường quay trở lại vào trong nhà, thấy thế cũng hùa theo hưởng ứng, "Polo!" 

Có lẽ do mải cười nhiều quá nên phản ứng của tôi đã bị chậm lại và anh Conrad túm được cổ chân. Tôi vùng vẫy tìm cách thoát thân, trong khi miệng vẫn tiếp tục khúc khích cười. "Bỏ em ra." Anh Conrad lắc lắc đầu. "Anh tưởng em nói là anh quá chậm mà!" Vừa nói anh vừa rẽ nước tiến sát lại gần tôi. Cái áo sơ mi trắng của anh ấy ướt sũng nước, làm lộ cả phần da thịt bên trong. 

Đột nhiên giữa hai đứa có một khoảng lặng khá ngượng ngùng. Tay anh vẫn đang túm chặt lấy chân tôi, còn tôi thì đang tìm mọi cách để nổi trên mặt nước. Trong một giây tôi ước gì Jeremiah và anh Steven vẫn đang có mặt ở đó. Tôi cũng không hiểu tại sao. "Bỏ em ra," tôi nhắc lại. 

Anh kéo chân tôi lại, ngày càng gần hơn. Ở gần anh như thế này khiến tôi cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập. "Anh Conrad, bỏ em ra," tôi buột miệng thốt lên, mặc dù trong lòng không hề có ý đó. 

Anh buông chân tôi ra. Sau đó lấy tay dìm tôi xuống nước. Chẳng sao. Dù gì tôi cũng đã nín thở nãy giờ rồi..

MÙA HÈ THIÊN ĐƯỜNG - Jenny HanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ