Thiên Tỉ ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta.
- vinh hạnh cho tôi quá rồi.
Ông ta cười lớn nhìn cậu. Thời gian cậu đi, dĩ nhiên ông ta vẫn quan sát nhất cử nhất động của cậu. Nhưng dĩ nhiên không thể làm gì vì bên cậu luôn có Vương Tuấn Khải. Hôm nay cũng vậy, ông ta vừa bước thêm 1 bước Vương Tuấn Khải liền đứng chắn trước mặt.
- đừng có đến gần cậu ấy, bỏ qua cho ông 1 lần đã là quá đủ rồi.
- ồ, vậy sao?
Dịch Hạo Triết tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Nhưng sau đó lại thản nhiên cười.
- xem ra không tệ, quả thật không tệ. Cô ta dạy con không tệ.
Thiên Tỉ siết chặt bàn tay. Ánh mắt lạnh đi vài phần. Ai cũng có thể nói mẹ cậu, riêng ông ta không đủ tư cách. Cậu bước lên phía trước, Tuấn Khải liền dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu. Cậu khẽ lắc đầu 1 chút liền bước về phía ông ta.
- ông cẩn thận 1 chút. Sẽ có lúc chết mà không biết vì sao mình chết đâu.
Nói xong nhìn ông ta, cười đến thản nhiên rồi cùng Tuấn Khải bước đi.
Nếu cậu không phải vì muốn tự bản thân trả thù đã sớm nói với Lục Thụy Phong việc mẹ cậu là bị ông ta cưỡng hiếp. Rõ ràng là biết mẹ cậu bị người ta lừa gạt, biết mẹ cậu là lần đầu tiên. Thản nhiên mặc lời cầu xin của mẹ cậu, làm ra loại chuyện đáng khinh bỉ đó. Nếu không phải vì ông ta mẹ cậu đã không phải đi vào con đường đó. Món nợ này, cậu nhất định trả.
- em không sao chứ?
Cậu đang thâm trầm, nghe giọng Tuấn Khải đang vô cùng lo lắng liền cười nhẹ quay lại.
- em có thể làm sao?
- không cần giả vờ trước mặt anh.
- vậy phải làm sao? Khóc lóc láo loạn? Hay trốn 1 góc tự kỷ? Ủ rũ bỏ ăn? Hay đi tìm chết?
- aiyaa....en phản ứng giống người bình thường 1 chút được không?
- em không phải người bình thường?
- không phải. Em là đồ dị nhân quái gở nhất anh từng thấy.
- vậy sao? Có khi nào em bị mấy tên nhà khoa học gì gì đó đem đi giải phẫu để nghiên cứu?
Tuấn Khải bị cậu chọc cho bật cười. Lần nào cũng vậy, anh muốn an ủi cậu, ngược lại lại bị cậu chọc cười đến vui vẻ.
- nếu họ dám anh sẽ quẳng họ đi làm mồi cho cá mập.
Hai người ngồi nói chuyện đến khi Thiên Tỉ phải ra diễn thuyết.
- chết, em quên mất bài diễn thuyết rồi.
- hả?
- nói chuyện với anh quên luôn rồi.
- em...
Nhìn khuôn mặt hết ngơ ngác lại kinh ngạc của Tuấn Khải. Thiên Tỉ lại bật cười. Buông lại 1 câu.
- trêu anh thật vui.
Sau đó bước ra sân khấu.Vì ba Tuấn Khải là người đầu tư lớn nhất cho ngôi trường này nên dĩ nhiên cùng hiệu trưởng ngồi ở giữa hàng ghế đại biểu ngay đầu tiên. Cách đó vài ghế là Lục Thụy Phong, Dịch Hạo Triết ngồi bên đối diện. Thiên Tỉ cong khóe môi mỉm cười 1 chút liền cất lời chào.
Tuấn Khải đứng bên dưới nhìn cậu đĩnh đạc đứng trên đó, giọng nói trầm ấm dứt khoát. Ánh mắt linh hoạt nhìn phía trước thi thoảng lại nhìn khắp hội trường. Cậu nói làm cả hội trường rơi vào im lặng. Tuấn Khải cũng không hiểu lắm, chỉ thấy mấy người già ngồi ghế đại biểu kia vô cùng kinh ngạc, thi thoảng lại nói với nhau cái gì đó.
- Thiên Tỉ thật giỏi.
Tuấn Khải có chút giật mình quay sang bên cạnh. Vương Nguyên đứng bên cạnh anh từ lúc nào, đang hướng mắt nhìn Thiên Tỉ trên sân khấu.
- cậu ấy như vậy làm em cảm thấy ghen tị.
"Cũng thật khó để có thể buông tay?" Vương Nguyên dĩ nhiên không nói ra lời đó. Khẽ nói.
- em thua triệt để rồi. Vì vậy muốn trốn. Đầu tháng sau em sang Mỹ.
- nhanh như vậy?
- đã nói là trốn mà.
Vương Nguyên cười đến rạng rỡ. Ánh mắt lại hướng thẳng đến nơi sân khấu nhìn người con trai đang đứng trên đó. Tuấn Khải trong lòng rất nhiều nghi vấn, nhưng đến miệng lại không thể nói ra. Dù sao thì như vậy cũng tốt, Vương Nguyên sẽ có 1 cuộc sống mới. Cũng không cần anh phải lo lắng nữa. Thật lạ là anh lại có thể thản nhiên tiếp nhận chuyện này đến vậy. Ngoài ngạc nhiên 1 chút thì không còn gì nữa. Ngược lại, còn có chút thở phào nhẹ nhõm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khải Thiên- ....Nguyên] Ngược Dòng Thời Gian
AcakLúc bản thân đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Điều duy nhất hiện hữu trong đầu cậu chỉ có anh và người bạn ấy. Cậu không đến kịp ai sẽ giúp cậu ấy? Cậu ấy có khi nào sẽ xảy ra chuyện? Không có cậu anh phải làm sao? Không có cậu anh sẽ số...