Chap 1

707 31 1
                                    


Nghe cấp trên thông báo hôm nay bệnh viện đón một bệnh nhân mới.

Nghe nói rất khó chữa trị.

Bản thân tôi cảm thấy có chút kiêu hãnh – Dù sao không có tôi thì trong bệnh viện khó ai có thẻ chữa trị cho bệnh nhân này.

Ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, khung gỗ màu trắng tinh, kim chỉ giờ đen tuyền nổi bật đang lười biếng khẽ nhích từng chút một.

Lại nhìn xung quanh một chút, rất sạch sẽ, vô cùng tốt.

Cần lấy tập tài liệu đang đặt chỉnh tề trên mặt bàn, mở ra đọc qua một chút, bệnh nhân của tôi tên là: Vương Nguyên, mắc chứng bệnh trầm cảm.

Đã có bệnh án của bệnh viện, có lẽ là đã từng tiếp nhận quá trình trị liệu nhưng không đạt được bất kỳ kết quả nào.

Bỗng nhiên tôi có chút hứng thú.

Thật sự muốn mau chóng gặp được bệnh nhân mới.

Hơn 30 phút đồng hồ trôi qua

Bên ngoài rốt cuộc cũng vang lên tiếng gõ cửa, đồng thời kèm theo đó là tiếng gọi dồn dập

Có chút huyên náo, ồn ào.

"Bác sĩ, bác sĩ"

"Chuyện gì vậy"

Vừa mở cửa, trước mặt là hình ảnh người phụ nữ trung niên đang ngẩn người vì bất ngờ, sau đó vội khôi phục tinh thần lại như cũ.

"Nguyên Nguyên cậu ấy chết cũng không chịu đi. Chỉ ngồi lỳ ở trên ghế, tôi kéo mãi mà cậu ta cũng không nhúc nhích"

Nguyên Nguyên? Chẳng phải chính là bệnh nhân mới của tôi đó sao.

Người phụ này nhìn qua thì thấy cách ăn mặc rất hợp mốt, có lẽ cũng thuộc tầng lớp thượng lưu.

Chợt nghĩ cũng muốn đi theo xem qua một chút, dù sao bệnh nhân không vào phòng thì tôi có muốn chữa bệnh cũng không được.

"Để tôi đi xem thế nào"

"Vâng, vậy thì tốt quá"

Dứt lời, tôi liền theo người phụ nữ đi ra ngoài, vào một căn phòng khác, liền nhìn thấy bệnh nhân mới của tôi, Vương Nguyên.

Nhìn qua một chút, thật đúng là một hài tử khả ái, nhưng tuổi tác rõ ràng không kém tôi là bao.

Đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi mà bệnh tình không chút tiến triển nào là sao.

Tôi bước nhanh đi tới trước mặt bệnh nhân

Nhưng cậu ấy cũng không có bất kỳ phản ứng gì, cũng không lên tiếng

"Nguyên Nguyên, cậu không vào phòng sao"

Tôi cố gắng dùng thanh âm thật nhẹ.. Ngồi xổm xuống trước mặt cậu ấy, mặt đối mặt cùng bệnh nhân của tôi.

Ánh mắt cậu ấy cũng không hề né tránh, ngược lại còn nhìn thẳng vào tôi, như đang dò xét.

Tôi sợ hết hồn.

——– Đó là một loại ánh mắt mang theo ham muốn cùng tò mò.

Tôi thử đứng lên để xem phản ứng của cậu ta, quả thật cậu ta cũng ngay lập tức ngửa đầu, nhìn vào đôi mắt của tôi.

[Kaiyuan] Bất tri bất giácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ