Chap 6

166 11 0
                                    


Ngoài cửa sổ mưa không có ý định dứt, trong lòng tôi có chút hoảng sợ.

Cảm giác hôm nay không thuận lợi cho lắm.

Tôi thừa nhận hạt mưa đập vào khung cửa kính tạo nên âm thanh nghe thật êm tai.

Nhưng tôi không làm sao mà cao hứng nổi.

Thanh âm sột soạt, sột soạt phát lên, thành công đem lực chú ý của tôi từ cửa sổ di chuyển sang trên người bác sĩ Vương.

Anh ta đang cởi áo của mình

Sau đó đem y phục cầm ở trong tay, bên trong còn mặc một cái áo sơ mi đơn bạc.

... Anh ta đang định làm cái gì.

Tôi không hề chú ý ánh mắt của mình có bao nhiêu cảnh giác, chẳng qua chỉ là tự đáy lòng cảm thấy kỳ quái là người này đang muốn làm cái gì mà thôi.

Ánh mắt của anh ta không tốt lắm, nhíu mày một cái.

Tôi thấy anh ta đặt tay lên trán giống như đang bất lực chuyện gì đó.

Tôi đã chọc anh ta nổi giận sao?

Tay của anh ta nắm y phục, vô lực buông lỏng.

Anh ta bước một bước muốn tiến về phía tôi

Nhưng điện thoại vang lên

Tôi thấy vẻ mặt anh ta có chút thiếu kiên nhẫn, tự nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Chẳng qua tôi biết tôi không thể cười nổi.

"À... Còn.."

Là người đàn bà kia sao?

"À... Được..."

Đại khái là có thể tới đây đón tôi trở về rồi?

Bác sĩ Vương nhìn tôi một cái – Không biết là đang toan tính điều gì.

Tôi nhìn ra cửa sổ, có chút thất thần

Tôi lúc nào mới có thể được xem là trưởng thành đây.

Nhưng nếu như bây giờ có thể bước được trên con đường trưởng thành.. Tôi không ngần ngại mà đợi lâu hơn một chút.

Tôi cảm thấy tôi có thể kiên trì được.

Bác sĩ Vương ngồi bên cạnh tôi

Tôi cũng không hề nhìn anh ta một lần

"Cậu không cần phải phòng bị tôi như vậy"

Nếu như tôi có thể làm được như lời này... Tôi nguyện ý đối với người nào cũng để xuống phòng bị.

"Dù sao thì tôi cũng là bác sĩ của cậu. Nếu có một ngày nào đó tôi muốn đi vào nội tâm của cậu, dĩ nhiên hiện tại có nhiều thời gian để cho cậu chuẩn bị. Tôi cũng không phải là người xấu, cậu nói có đúng không?"

Luôn cảm thấy anh chính là giống như người xấu đấy.

"Ầm..."

Tôi sợ hết hồn, cảm giác sợ hết hồn hết vía chính là như thế này đây.

Tôi cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại.

"Tôi nhìn cậu năm nay cũng chưa đến 20 tuổi đâu nhỉ, chắc không lớn hơn đâu"

[Kaiyuan] Bất tri bất giácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ