Lúc này, Ngải Vi muốn mỉm cười rồi đưa tay ra cho hắn. Nhưng bộ mặt lại giống như bị vật gì đó kéo căng, có một loại tình cảm nghẹn ngào trong cổ họng khiến cho nàng không nói nên lời.
Nàng do dự nhìn hắn, giống như thời khắc này nàng chưa bao giờ cảm thấy hắn lạ lẫm lại xa xôi như thế.
Nàng tựa hồ nhớ rõ, hắn đa nghi, hắn hung ác theo đuổi, hắn tàn khốc, hắn lạnh như băng, hắn vô tình.
Tại tầng sâu nhất trong trí nhớ hiện lên vô số hình ảnh thác loạn, dường như ở trên cùng một đường thẳng, lại giống như ở giữa có những thứ khác giao thoa, mê loạn lấy nhau. Nàng tựa hồ nhớ rõ, hắn lạnh như băng mà nhìn mình, giọng nói đạm mạc, lông mày khẽ nhếch, con ngươi màu hổ phách không có một tia tình cảm.
"Như vậy vì Ai Cập, gả ngươi cho quốc vương Cush."
"Người ta yêu không có liên quan đến ngươi."
Những lời nói tàn khốc kia...giống như dao găm sắc bén, cắt vỡ mạch máu cung cấp sinh mạng nàng, làm cho dòng chất lỏng cực nóng từ trong thân thể của nàng chảy ồ ồ ra.
Thế giới đều là một màu đỏ tươi đẹp, dính trên võng mạc, đem tất cả trước mắt hóa thành mông lung hỗn độn.
Người trước mắt này, đối với mình biểu lộ là một cậu bé chân thành tha thiết như thế nhưng thật ra là căm hận nàng sao? Hắn với nàng trong lúc đó rốt cuộc là tình cảnh gì, hẳn là những thứ nàng trải qua đều chỉ là hư giả giống như bọt biển sao?
Giây phút này, nàng do dự. Nàng không vươn tay, cũng không để ý thiếu niên trước mắt đang biểu lộ biểu hiện không hiểu. Bên tai vẫn đang truyền đến tiếng la hét vì hoảng sợ, bên tai lặp lại vang lên chút ít lời nói tàn khốc giống như gần trong gang tấc rồi lại giống như xa cuối chân trời. Chân thật cùng hư ảo phảng phất làm sai lệch hoàn toàn, nàng theo bản năng lắc đầu, từng bước một mà dần lui về phía sau.
Chợt, hành động của nàng bị người đứng phía sau ngăn lại, hơi thở truyền đến mùi hương bằng gỗ nhàn nhạt, bả vai cảm nhận được cảm xúc lạnh như băng, nàng không kịp ngẩng đầu nhìn thì thấy biểu hiện của Bỉ Phi Đồ do lo lắng biến thành tức giận. Hắn chợt từ bên hông rút ra bảo kiếm, mũi kiếm thẳng tắp chỉ thẳng vào người đứng sau lưng nàng.
"Buông nàng ra."
Con ngươi màu hổ phách nhiễm thêm vài phần sát ý, âm lượng Bỉ Phi Đồ cũng không lớn nhưng lại trầm ổn mà xuyên thấu qua những âm thanh lộn xộn kia, truyền vào trong tai Ngải Vi. Ngải Vi cũng không biết là ai bắt nàng để làm gì, tuy vậy nàng lại cảm thấy bàn tay đặt trên vai mình có chút lạnh như băng làm nàng thấy quen thuộc, làm nàng cảm thấy an tâm.
"Ngươi lúc này không thể thắng được ta đâu." Thanh âm kia khiêm tốn mà ôn nhu, giống như mặt trời mùa đông, ôn nhuận đấy mà lại xa xôi. Ngải Vi quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt sâu hồ đào sắc lẻm.
Da thịt trắng nõn, hốc mắt sâu, tóc ngắn màu nâu nhạt. Hắn khẽ mỉm cười, yên tĩnh mà nhiệt liệt.
"Tìm được ngươi rồi, Vi." Âm thanh của hắn không khỏi làm Ngải Vi thấy quen thuộc, quen thuộc đấy mà làm người ta muốn khóc thút thít nỉ non. Xưng hô đơn giản mà làm nàng cảm thấy nàng tìm kiếm cái tên này đã từ lâu rồi, nàng đã được sinh ra lâu rồi, đã có một đời rất dài. Nàng không khỏi giơ tay lên, nhẹ nhàng mà chạm vào ngón tay lạnh như băng đang đặt trên vai mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sủng phi của Pharaoh (Phần 2 - tập 1)
عاطفيةNàng từ thời hiện đại mà bị xuyên không đến Ai Cập cổ đại rồi gặp hoàng đế vĩ đại. Chàng từ thời quá khứ mà luôn đau đáu với mối tình hư vô. Chắc chắn đây sẽ là mối tình với đầy sóng gió, các bạn đã đọc phần 1 sẽ hiểu đoạn đầu như thế nào, nhưng...