Chương 91: Gặp gỡ Na Tát Nhĩ (1)

1.8K 22 2
                                    

Ngải Vi dùng sức nắm chặt tay Đông. Xuất phát từ bản năng không muốn rời thời hiện đại, nhưng từ sau khi rời khỏi đó mới ý thức được mình đã làm ra một việc rất ngu ngốc. Sức mạnh khổng lồ làm hai tay của nàng và Đông bắn ra, nàng lập tức mất đi tất cả năng lực khống chế cơ thể của mình, giống như bất chợt bị cuốn vào vòng xoáy màu đỏ.

Cổ tay trái đau đớn giống như bị lửa đốt thiêu cháy, hình ảnh giống như mưa thi nhau đập vào mặt, tất cả với tốc độ cực nhanh hiện lên trong óc nàng, xoay tròn. Vội vàng tạm biệt hồ sen màu xanh da trời cùng Pharaoh trẻ tuổi. Đầu ngón tay dường như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nhàn nhạt từ ngón tay hắn truyền tới, bên tay phảng phất còn có thể nghe được câu hỏi khẩn trương của hắn:

- "Từ hôm nay, để ta thay thế cái người gọi ngươi là 'Vi' được không..."

Mà nháy mắt, ngực như một lần nữa bị ai đó hung hăng đâm thủng, đau nhức kịch liệt, bên tai hỗn loạn tưng bừng. Nàng gục đầu xuống, bản năng muốn đè lên lồng ngực như đã vỡ ra, vậy mà không có bất kỳ cử động nào, trước mắt liền biến thành muôn ngàn vầng sáng. Ánh sáng rút đi, quanh thân lại là một vùng tăm tối. Ý thức dường như bay lơ lửng ở phía trên thân thể, nhưng lại giống như dừng lại trong thân thể. Bên cạnh tựa như có thể thấy được hai tay ấm áp ôm mình, lưu luyến như vậy, không muốn rời đi.

Thật lâu, trầm mặc thật lâu.

Con quạ từ đường chân trời ai oán bay qua, tàn dư của gió làm xoáy lên hạt cát nhấp nhô.

Sau đó có âm thanh đau lòng làm người khác thấy quen thuộc:

- "Ngải Vi công chúa đã mất, là quốc tang."

Giây phút này, bốn phía bỗng nổi lên vòi rồng lạnh như băng, làm ý thức ôn hòa mà kiên cố của nàng bay xa. Còn cố lo lắng cái gì, nước mắt đã theo khóe mắt tuôn ra. Nàng khàn khàn muốn há miệng, mà âm tiết thứ nhất còn chưa phát ra, gió chợt dừng lại, nàng từ trong nước xoáy vô tận bị bắn ra một cách mãnh liệt, không hề một chút che chắn mà ngã mạnh lên mặt đất cứng rắn. Xung quanh chợt yên tĩnh, cảm nhận thấy độ ma sát mãnh liệt của hạt cát thoáng cái để lại lên da của nàng tia máu. Nàng chẳng quan tâm có đau hay không mà có chút hốt hoảng mở mắt ra, chống đỡ thân thể, nhìn ra bốn phía.

Ánh mặt trời như lửa từ đỉnh đầu chiếu xuống, toàn thân đang lạnh như băng mà nóng lên mãnh liệt. Nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt xanh thẳm chiếu ra màu sắc của bầu trời, tóc vàng thẳng tắp phản xạ ra ánh sáng chói mắt. Mặt trời không biết mệt mỏi giống như đất đai màu vàng, dòng sông thanh tịnh chảy xiết. Cái loại cảm giác mãnh liệt này đã nhìn thấy vô số lần trong mơ, đã vượt qua cảm giác hư ảo từ thân thể mượn được của người khác. Nàng chợt cúi đầu, nàng còn mặc chiếc váy được thay ra lúc Đông đưa cho, ngực không có chút tổn hại nào, không có một tia máu nào.

Đây là cơ thể của nàng, nàng mang theo cơ thể của nàng, lại một lần nữa về tới niên đại mà sinh mạng nàng chưa từng rời đi kia.

Trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng bối rối muốn đứng lên nhưng cổ chân tê rần, nàng cứ như vậy chật vật ngã xuống.

Sủng phi của Pharaoh (Phần 2 - tập 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ