"Lạc Kha Bố Mẫn, ngươi về đi." Bỉ Phi Đồ cực kỳ lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn nhìn Ngải Vi. Ngải Vi lúng túng nhìn Lạc đang đứng một bên nghiến răng, Ngải Vi có chút do dự muốn lui ra phía sau vài bước, bước chân còn chưa kịp nhấc đã bị Bỉ Phi Đồ giữ chặt, nắm chặt cố định bên cạnh.
"Lạc Kha Bố Mẫn, đừng để ta nói lần thứ hai." Lạc cúi đầu, cực kỳ không tình nguyện quỳ gối với Bỉ Phi Đồ, sau đó chậm rãi lui về phía sau vài bước, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Ngải Vi sau đó mới đạp đất chạy đi.
Ngải Vi né người sang bên, tránh cánh tay thiếu niên lôi kéo mình, đứng vững, nháy mắt mấy cái: "Như vậy thật sự rất kỳ quái đó."
"Kỳ quái thế nào?" Bỉ Phi Đồ quay đầu lại, mặc kệ Ngải Vi có đồng ý hay không, đơn giản lôi kéo tay nàng đi sang bên kia.
"Ngươi không mau đuổi theo dỗ dành Lạc sao?"
Bỉ Phi Đồ dừng lại, sau đó thu lông mày cười: "Vì cái gì?"
Ngải Vi có chút hồ đồ, bị hắn lôi kéo vừa đi vừa cúi đầu lẩm bẩm: "Nói chuyện yêu đương như vậy, ngươi tuổi này rồi còn phải để ta dạy à..."
Nàng ngừng một chút, hắn không đáp, đi vài bước, âm thanh sang sảng chảy đến: "Ta đương nhiên không cần ngươi dạy rồi."
Nàng ngẩng đầu, ánh mặt trời theo phía sau hắn vương xuống. Hắn có chút nghịch ngợm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, làn da màu đồng cổ lộ ra đặc biệt đẹp mắt. Thời điểm này, nàng có chút mê muội, những ánh sáng màu vàng kia là từ trên người hắn phát ra, làm cho người ta cảm thấy huy hoàng tột đỉnh, rồi lại mãnh liệt không cách nào nhìn thẳng. Nàng có chút nhát gan mà gục đầu xuống, lúc này nàng mới nhận ra nàng luôn tự cho mình lớn tuổi hơn hắn vậy mà một chút cũng không hiểu thấu suy nghĩ của cậu bé trước mắt này.
Hắn vui vẻ bước nhanh hơn, trong tay hơi dùng sức: "Đi với ta xem cái này đi, tới đó rồi nói chuyện sau cũng được."
"Ngươi thả ta ra đi, ta tự đi được." Ngải Vi vẫy vẫy tay, hắn lại nắm chặt hơn.
"Ta không tin ngươi, lần thứ nhất ngươi lừa ta ta còn chưa tính, lần thứ hai nhớ tới ta còn có chút bái phục, ngươi làm sao trong nháy mắt lại có thể biến mất nhanh như vậy, lần này ngươi không thể bỏ đi đâu được."
"Sở dĩ" ánh mắt của hắn kiên định nhìn về phía trước "Lúc này đây, ta không buông tay, như thế ngươi sẽ ở bên cạnh ta, tốt nhất mà ở lại đi."
"Hả?" Ngải Vi ngạc nhiên, hắn đã dừng bước, chỉ đến chỗ xa xa, cung điện phảng phất phản xạ ánh nắng màu vàng, nói với Ngải Vi: "Ta có năng lực đó."
Ngải Vi mê mang nhìn một chút tường thành, sau đó lại nhìn hắn.
Hắn cười: "Ta ở đây."
Ngải Vi không tin.
Khi nàng đi theo Bỉ Phi Đồ, đi tới nơi giống như cung điện, nàng càng không tin. Nàng cũng biết thưởng thức đấy, lần thứ nhất rơi xuống, nàng mở mắt thấy một căn phòng rách rưới. Cho dù đó là phòng ở của một nhà nghèo khổ, nếu giàu hơn chút, xây thêm cái nóc phòng, cạnh đó có mấy gian phòng sẽ có chút xa hoa. Nhưng mà kiến trúc trước mắt, chắc chắn mà rộng lớn. Cơ hồ khu kiến trúc quanh mình đột ngột đứng lặng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sủng phi của Pharaoh (Phần 2 - tập 1)
RomansaNàng từ thời hiện đại mà bị xuyên không đến Ai Cập cổ đại rồi gặp hoàng đế vĩ đại. Chàng từ thời quá khứ mà luôn đau đáu với mối tình hư vô. Chắc chắn đây sẽ là mối tình với đầy sóng gió, các bạn đã đọc phần 1 sẽ hiểu đoạn đầu như thế nào, nhưng...