Chương 87: Cô độc (1)

2.4K 30 0
                                    

Luân đôn

Dưới bầu trời màu đen bao phủ là một thành phố bận rộn. Xe buýt hai tầng xuyên qua màn mưa, xe ngựa trên mặt đường đông đúc, hối hả, mọi người tại thời đại kiến trúc cổ điển Victoria đi lại nhanh chóng, cán dù màu đen căng ra để che mưa, những giọt mưa rơi xuống ô rồi bắn ra, tan vào trong không khí.

Trong thành phố vang lên quy luật ầm ĩ, mọi người đã quen với những âm thanh ồn ào này, tựa hồ như những tạp âm đã có thể dần dần bị xem nhẹ. Nhưng nếu như có thể ở một ngôi nhà được bao trùm xung quanh bởi một màu xanh lá cây thì nếu như mặt đường trước mặt có ầm ĩ bao nhiêu thì sẽ được loại bỏ hết, chỉ còn lại âm thanh của tiếng mưa rơi, an tĩnh như vậy làm người ta sung sướng, rất thích hợp để đọc báo sau đó uống một chén hồng trà ngẫm lại chuyện của mình.

Buổi chiều, năm giờ, tại vùng núi Nordin, trong những ngôi nhà ở đông đúc, đột nhiên vang lên âm thanh to lớn, đánh tan sự tĩnh mịch của hoàng hôn đang buông xuống. Dường như là vật gì đó ném vào thủy tinh, mảnh vỡ kêu răng rắc rơi xuống, không đến vài giây, tiếng bước chân rối ren vang lên, nhanh chóng tụ tập tại trung tâm của nơi phát ra tiếng vỡ.

Ngải Huyển dặm điếu xì gà xuống, con mắt màu xanh lam nhìn ra bên ngoài một chút, mấy tên vệ sĩ áo đen như những con gián mà nhanh chóng tụ tập lại chỗ khác. Ngải Huyền khẽ lắc đầu, lập tức đứng dậy đi lên lầu. Đã đến lầu hai, hắn hướng đến nơi phát ra âm thanh, đẩy cửa căn phòng ở cuối hành lang thường được người hầu dùng làm phòng thay quần áo. Gian phòng không ngoài dự đoán mà bị khóa trái từ bên trong.

Hắn buông lỏng tay khóa, dựa vào vào một bên tường:

- "Không có tác dụng đâu, ở phòng ngoài anh cũng đã cử bảo vệ trông chừng rồi."

Bên trong không có âm thanh.

- "Em cứ tiếp tục như vậy, bố sẽ rất phiền lòng đấy."

Cánh cửa bỗng mở bung ra, con mắt màu xanh lam mang theo tức giận của Ngải Vi nhìn Ngải Huyền. Trong phòng cửa sổ mở rộng, một sợi dây thừng dài được quấn từ ga trải giường theo cửa sổ buông xuống tới tầng 1.

Ngải Huyền đi vào, nhìn xuống:

- "Giương đông kích tây, không hổ là em gái của anh. Nhưng đầu óc em không thể dùng vào việc có ích hơn sao?"

- "Em sẽ không đi gặp nam tước Đề Nhã gì gì đó!"

Ngải Vi trừng mắt với Ngải Huyền:

- "Em đã gặp đủ rồi, một năm nay bố đều giới thiệu cho em không biết bao nhiêu là bạn trai!"

- "Chỉ là mở rộng ngoại giao thôi mà."

Ngải Huyền theo thói quen sờ đầu nàng:

- "Em sắp 19 tuổi rồi, không thể cả đời ở trong nhà đọc sách được. Giới thiệu cho em không có nghĩa là em sẽ quyết định ngay, mấy người trước không phải em cũng đã giải quyết rất tốt sao?"

Ngải Vi có chút tức giận tránh thoát tay Ngải Huyền:

- "Tốt gì chứ! Một năm qua em thật sự không chịu nổi luôn!"

Sủng phi của Pharaoh (Phần 2 - tập 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ