Phác Trí Nghiên giải quyết xong đám hắc y nhân, không bận tâm là do ai phái đến. Bởi vì kẻ thù thì ngày càng nhiều, Trí Nghiên muốn quản cũng không quản được hết. Chỉ còn cách cứ một người đến liền giết một người. Thu Hỏa Bạo kiếm trở vào trong tay áo, Trí Nghiên xoay người ôm lấy Hiếu Mẫn trở vào phòng. Cửa phòng vừa đóng lại, Hàn Vũ nhận lệnh xuất hiện thu dọn tàn cuộc, trả lại sự trong lành cho hậu viện Tây Hồ uyển. Mọi thứ lại như cũ giống như chưa từng có cuộc đấu đẫm máu vài phút trước.
Trí Nghiên ngồi xuống bàn, tay rót ly trà nguội đưa lên miệng lại suy nghĩ mà không uống..liếc mắt nhìn Hiếu Mẫn ngồi trên giường, khẽ thở dài
"Mẫn nhi, có phải ta không tốt để nàng hoàn toàn tin tưởng?"
"Nghiên, đừng nói như vậy.." Hiếu Mẫn lắc đầu, đáy mắt có chút ưu thương, chậm rãi nói: "Ta chỉ lo khi ta nói ra, chàng sẽ nghĩ ta bị điên."
"Bảo bối, cho dù nàng có điên cũng là nương tử của ta. Một đời một kiếp không thay đổi. Nhưng nếu việc nói ra khiến nàng buồn, vậy ta không nghe nữa. Nàng nghỉ ngơi đi." Trí Nghiên nói xong, nét mặt buồn bã đặt ly trà còn nguyên trở lại chỗ cũ, đứng lên muốn gời khỏi phòng, vừa xoay lưng đã được một vòng tay ấm áp nhỏ bé ôm lấy từ phía sau..
"Đã nói không bỏ ta một mình, chàng bây giờ là muốn thất hứa phải không?"
"Không, không. Ta không bỏ nàng một mình. Ngoan, trở lại giường, ta ở đây với nàng."
"Nghiên, bây giờ ta nói. Chàng nghe xong nhất định phải tin ta."
"Ân."
"Ta không phải là người ở nơi này. Ta cũng không phải là Kim Hiếu Mẫn nữ nhi thân sinh của Kim Chung Nhân. Ta là từ tương lai tới. Tới đúng vào lúc Kim Chung Nhân bóp chết chủ nhân của thân thể này— Kim Hiếu Mẫn. Khi đó ở hiện tại ta đã là nữ nhi 18tuổi. Đó là lí do một hài tử 3 tuổi không bao giờ khóc nháo đòi mẫu thân, cũng không bao giờ tìm phụ thân. Ở nơi ta sống, ta là một sát thủ giết người không gớm tay. Cho nên việc quăng ta lên núi cùng chó sói chỉ là việc nhỏ, không đáng bận tâm. Khi chàng còn học chữ, luyện võ, thì hai bàn tay ta trước đó đã nhuốm đầy máu tanh." Hiếu Mẫn ngừng lại, nhớ lại chuyện cũ khiến tâm trạng nàng trùng xuống, khóe mắt ngập tràn bi thương, nàng giờ phút này lo sợ nhất chính là Trí Nghiên sẽ kinh tởm nàng. Hai tay nàng, thậm chí máu tanh dơ bẩn còn nhiều hơn việc Trí Nghiên giết giặc ngoài biên cương rất nhiều lần..
Nhận thấy người bên cạnh hai vai run lên, Trí Nghiên ôm lấy Hiếu Mẫn vào lòng, để nàng tựa đầu lên ngực mình, bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng, mười ngón tương khấu.
"Bảo bối đừng lo lắng, nói ta biết vì sao nàng tới được nơi này."
"Là nhờ ơn của một người ta tin tưởng.."
...........ta chính là quá khứ của Mẫn tỷ.......
"Thiện Anh, sau vụ này chúng ta gời khỏi nơi này đi."
"Có thể sao? Anh đã nghĩ kỹ chưa?" cô gái được gọi là Thiện Anh xoay xoay con dao nhỏ của mình, khóe môi nhếch lên một chút (Hiếu Mẫn là Thiện Anh, điều này ai cũng biết nha) .
![](https://img.wattpad.com/cover/118188308-288-k640836.jpg)
YOU ARE READING
Độc Sủng Vương Phi
FanfictionĐây là một cái hố do chính mình đào do nhiều ngày đọc cổ đại cùng xuyên không =))) Viết nó trong lúc cảm xúc khác nhau nên đôi khi có chút đâm bang các bạn đừng trách mình =)))) chap thì sẽ ra ngay khi mình viết xong. Mình hứa sẽ không ngâm giấm đâu...