Chương 16

1.4K 67 0
                                    

Theo cái chén mở ra, thanh âm thất vọng lần lượt biến mất, trên tầng lặng ngắt, một thanh âm cũng không có. 

Chỉ thấy sáu quân đứng thành một hàng dọc, như một cây cột hiên ngang chống trời. Xúc xắc phía trên cùng là một điểm. 

Cả tầng sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi giờ như sôi trào, hình như nổ tung rồi. 

“Một cột! Kỹ thuật thần sầu!” 

“Một điểm! Chỉ có một điểm!” 

"Vương phi thắng rồi. Sòng bạc Lăng Châu sẽ đổi chủ."

Không ai nghĩ Hiếu Mẫn sẽ thắng, đơn giản ba động tác, vỗ. xoay, đập, liền thắng lợi. Càng không ai nghĩ nàng thắng một cách xinh đẹp, một cột quả thực mới nghe lần đầu. 

Mộ Dung Thái đang đắc ý chợt cứng ngắc, mở to hai mắt nhìn, bộ dạng không tin được. Hắn không thể tin mình thua, cái màu đỏ tươi trên cùng kia như khinh thường hắn, không phải do hắn không tin, không thể không tin.

Phác Trí Nghiên đặt ly trà xuống bàn sau đó vô lại ôm lấy nàng xem như chốn không người: "Bảo bối, chúng ta thắng."

Mộ Dung Hách cả người cứng lại, ly trà trong tay cũng theo đó mà rơi xuống. Mộ Dung Thái sắc mặt trắng bệch, tay run run chỉ về phía Hiếu Mẫn

"Ngươi..ngươi gian lận..ngươi.."

Câu nói còn chưa hoàn chỉnh mọi người chỉ thấy lóe lên một cái. Ngón tay đang chỉ về phía nàng rơi xuống đất. Máu từ đó phún ra, khiến trong sòng bạc vì một màn này lập tức im bặt. Mộ Dung Thái lập tức ôm lấy bàn tay mình, khổ sở kêu rên. Chỉ thấy Phác Trí Nghiên tay vẫn còn ôm lấy nàng nhưng mâu quang trầm mặc, đáy mắt lóe lên tia sát khí: "Bổn vương ghét nhất người nào dùng tay bẩn thỉu chỉ vào vương phi của bổn vương."

"Vương gia, vương phi. Xin tha mạng cho nhi tử nhà thần. Thần chỉ duy nhất có mình hắn là độc tôn. Xin..."

Mộ Dung Hách quỳ xuống van xin, Hiếu Mẫn nghe mấy câu này chính là đau đầu muốn chết. Chậm rãi phun ra hai chữ: "Khế đất."

"Vương phi, ý của người là.."Mộ Dung Hách ngẩng đầu nhìn nàng, bộ dáng không hiểu.

"Khế đất."nàng không kiên nhẫn lặp lại.

"Được được, người đâu mau mau đem khế đất của Lăng Châu giao cho vương phi." Mộ Dung Hách hối hả sai người đi lấy. Mộ Dung Thái vẫn ôm lấy tay mình ngăn máu chảy ngay lập tức lớn tiếng ngăn cản.

"Phụ thân, không cho giao cho nàng.."

Mộ Dung Hách trong lòng than trời, chỉ tiếc rèn sắt không thành kim, Mộ Dung Thái không có tiền đồ. Đứng dậy giáng cho Mộ Dung Thái một bạt tay. Bắt hắn ngậm miệng lại. Hai tay cầm lấy khế đất quỳ xuống hướng nàng dâng lên.

"Vương phi, của người."

"Tốt. Mạng của hắn..." nàng chỉ tay về phía Mộ Dung Thái, sau đó lạnh giọng "Khi nào có hứng thú ta liền tới lấy."

Nói xong liền dựa vào người Phác Trí Nghiên, để hắn mang nàng gời khỏi sòng bạc. Trên đường trở về Lãnh vương phủ, ngồi trong xe ngựa, Phác Trí Nghiên lãnh đạm không nói một câu chỉ nhắm mắt tĩnh thần. Trán đôi lúc nhăn nhăn lại. Bộ dáng có chút mệt mỏi..

Độc Sủng Vương PhiWhere stories live. Discover now