Chương 49

910 59 9
                                    

"Phác Trí Nghiên, ngày tàn của ngươi tới rồi.!"

Trí Nghiên nhìn thấy người tới là Ngô Thế Huân, đáy mắt lóe lên một tia sát khí, Hỏa Bạo kiếm siết chặt. Không khí ngay lập tức ngưng đọng, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Cười lạnh một cái, nghiêng đầu tựa tiếu phi tiếu đối Ngô Thế Huân giễu cợt mở miệng

"Thái tử Đông Sở, cơn gió nào mang ngươi tới nơi này vậy? Đoán không lầm có phải là do nương tử ta..hahaha. Không trách được ngươi, trách nàng quá mức câu dẫn đi. Hahaha."

Giọng cười Trí Nghiên ngạo nghễ nương theo gió, vang vọng khắp nơi. Rơi vào tai Thế Huân càng khiến hắn bực tức cộng thêm tức giận. Vung kiếm lên nhắm thẳng Trí Nghiên lao tới, giọng nói trầm mặc như ma quỷ đòi mạng

"Phác Trí Nghiên, hôm nay ngươi nhất định phải chết."

"Vẫn phải xem ngươi có bản lãnh đó hay không?" Trí Nghiên giơ kiếm lên đỡ, kiếm chưa chạm được kiếm Thế Huân đã bị một cỗ lực giúp Trí Nghiên đỡ lại. Hiếu Mẫn đột ngột xuất hiện chen giữa hai người, chiết phiến trên tay nhẹ nhàng đưa lên, đem kiếm Thế Huân đánh lui ra phía sau.

Ngô Thế Huân bất ngờ nhìn mỹ thiếu niên một thân bạch y trước mặt, sau lại nhàn nhạt hướng mỹ thiếu niên nở nụ cười. Nàng có hóa thành tro, hắn vĩnh viễn vẫn nhận ra nàng. Hiếu Mẫn.!

"Mẫn nhi.." Ngô Thế Huân trong giọng nói có chút cưng chiều, chậm rãi mở miệng gọi tên nàng

"Không cho ngươi gọi." Trí Nghiên vung kiếm chém tới, đáy mắt là một mảnh sát khí. Tay kéo Hiếu Mẫn ra phía sau, hét lên: "Ân Tĩnh, bảo hộ nàng. Còn lại, tiến lên. Một người cũng không để sống."

"Giao cho ta." Ân Tĩnh cầm trường kiếm đứng chắn trước mặt Hiếu Mẫn, mặc dù biết võ công của nàng có thể còn hơn hắn một bậc nhưng việc mà Trí Nghiên giao phó, Ân Tĩnh không bao giờ khước từ.

"Trí Nghiên, ngươi từ từ đánh cùng hắn. Binh lính Đông Sở để ta." Lý Nhã Lâm một thân chiến y tiêu sái ngồi trên ngựa, chiết phiến trên tay vẫn phe phẩy, trên mặt lại nở nụ cười giảo hoạt của hồ ly. Tựa như chiến trường đẫm máu này đối hắn chỉ như một trò chơi.

Ngô Thế Huân nghiêng người dùng kiếm gạt bỏ kiếm của Trí Nghiên. Hai người nháy mắt đã đánh trên trăm chiêu. Không ai chịu thua ai, Hiếu Mẫn đứng một bên đã nóng ruột tới sắp chết rồi, lạnh lùng mở lời

"Ân Tĩnh, võ công ta so với ngươi còn cao hơn."

"Tiểu tổ tông của ta, làm ơn yên một chút. Ta biết võ công không bằng ngươi, nhưng để ngươi chạy ra đó. Vạn nhất ngươi xảy ra chuyện, ta chính là không thể đối mặt cùng Trí Nghiên. Vậy nên cầu ngươi, an ổn đứng đây đi. Chuyện bên ngoài vẫn là để chúng ta giải quyết." Ân Tĩnh biểu tình trên mặt không thay đổi, cánh tay đưa ra chắn trước mặt Hiếu Mẫn vẫn như cũ không nhúc nhích. Lời của Ân Tĩnh một phần nào đó làm Hiếu Mẫn đứng yên một chỗ không nháo nữa.

Binh lính Tây Kỳ sau trận chiến với Nam Lân cũng bị thương không ít, sau đó liền đối đầu với Đông Sở vốn dĩ không thể trụ được lâu. Chật vật chống trả, Lý Nhã Lâm dù võ công cao cường nhưng một đối đầu hàng vạn người cũng có chút khó khăn. Ngay lúc Nhã Lâm lơ là, liền bị tướng Đông Sở chém một đao sau lưng, một cước đạp Nhã Lâm xuống ngựa. Trí Nghiên đang đấu cùng Ngô Thế Huân, nắm được Nhã Lâm gặp nguy hiểm. Một giây cũng không chậm trễ, gạt bỏ kiếm Thế Huân, phi thân chạy đến bên Nhã Lâm thay hắn đấu cùng phó tướng Đông Sở Trần Hào. Trí Nghiên đỡ lấy Nhã Lâm y phục rách một đường dài thấm đầy máu, mà máu cũng dây sang bạch y của Trí Nghiên, đứng dậy. Một bên đỡ Nhã Lâm, tay còn lại vung kiếm giết hạ địch thủ. Cung thủ của Đông Sở ở phía xa giương cung về phía hai người Trí Nghiên, Nhã Lâm. Hiếu Mẫn nhìn thấy lập tức đẩy tay Hàm Ân Tĩnh ra, phi thân về phía Trí Nghiên. Ngô Thế Huân nhìn thấy Hiếu Mẫn đột ngột xông vào, vội vàng đưa tay lên muốn ngừng cung thủ, nhưng cái giơ tay của Ngô Thế Huân lại khiến cung thủ tưởng hắn hạ lệnh bắn. Đồng loạt buông dây cung, hàng ngàn mũi tên như xé gió lao đi. Hiếu Mẫn giờ này trong mắt trong lòng chỉ có duy nhất Trí Nghiên, cũng không để tâm tới hàng ngàn mũi tên đang lao tới kia. Trí Nghiên dùng nội công, ném Lý Nhã Lâm tới chỗ Hàm Ân Tĩnh, không chậm một giây nào hảo hảo ôm lấy Hiếu Mẫn, đưa bản thân ra đỡ lấy vạn tiễn kia. *Phập* thật nhiều mũi tên cắm thẳng vào lưng Trí Nghiên, máu cũng không ngừng tuôn ra. Tim Hiếu Mẫn như ngừng lại, cảm giác đau nhói nơi lồng ngực khiến mắt lập tức phủ một mảnh sương mù, nước mắt không ngừng rơi xuống. Trí Nghiên toàn thân đầy máu, thân thể không chút khí lực ngã xuống, Hiếu Mẫn vội vội vàng vàng đỡ lấy Trí Nghiên, nước mắt vẫn thủy chung làm thành hai hàng dài trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia.... Trí Nghiên đưa tay chạm vào khuôn mặt nàng, nhoẻn miệng cười: "Bảo bối..ta không sao..." nói xong trực tiếp rơi vào trạng thái hôn mê, hai mắt nhắm nghiền lại, tay đang đặt trên mặt nàng cũng vô lực rơi xuống.

Độc Sủng Vương PhiWhere stories live. Discover now