Sau bữa sáng , Hàn Thiên Tuyệt dẫn Vô Ảnh cùng Vô Tình ra ngoài. Hàn Bảo Đồng thì theo Hạ Lan Tư Khuynh kiểm tra sức khoẻ tổng quát cho tiểu bảo. Buổi sáng mọi thứ diễn ra một cách êm đẹp.
Reng.....reng....
"Là Hiên Du gọi thưa ngài"- Vô Tình ngồi bên ghế phụ lên tiếng."Ừ" - Hàn Thiên Tuyệt ngồi phía sau xe, mắt đen chăm chú nhìn màn hình laptop trước mặt, phía bên cạnh còn có một xấp dầy văn kiện phải xử lý, mặt mũi lạnh tanh, chẳng có chút biểu cảm dư thừa nào.
Nhìn hình ảnh phía sau, Vô Ảnh cùng Vô Tình không hẹn mà khẽ liếc nhìn nhau một cái, trong lòng thầm nghĩ, không lẽ lão đại nhà mình bị tâm thần phân liệt, bị bệnh đa nhân cách? Cái người "ân cần, dịu dàng" sáng nay bọn hắn thấy ở đào hoa cư cùng cái người đang ngồi đây, mặt mũi dáng vẻ thì y như đúc, nhưng nhìn thế nào cũng như hai cá thể khác nhau, không hề có tí liên quan nào...
"Thiên Tuyệt, Vô Ưu bảo chuyện bên kia của Hạ Lan Tư Khuynh có chút hơi phức tạp chưa tra được hết nhưng lại thu đươc một số thông tin bất ngờ về Hạ Lan gia."- Hiên Du vừa nhận được tin tức của Vô Ưu từ tổng bộ liền gọi cho Hàn Thiên Tuyệt.
"Cậu biết Hạ Lan Kiêu, con trai thứ hai của Hạ Lan gia, em trai song sinh đã chết của Hạ Lan Đình chứ?"
"Nghe nói 20 năm trước lúc Hạ Lan Tư Khuynh 5 tuổi hắn ta vì bảo vệ cô ấy cùng mẹ cô ấy trong một vụ tai nạn nên mất mạng, hắn có một đứa con trai nhận nuôi tên Hạ Lan Dực Minh lớn hơn Hạ Lan Tư Khuynh 5 tuổi."
"3 năm sau đó, lúc mẹ Hạ Lan Tư Khuynh mất, cả Hạ Lan gia đều quay lưng với cô ấy duy chỉ có một mình tên này là đứng về phía cô ấy, bảo bọc cho cô ấy. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là con cháu nuôi của dòng họ Hạ Lan lại nhỏ tuổi nên sức lực không đủ để che chở bảo toàn chu đáo cho Hạ Lan Tư Khuynh.... Thiên Tuyệt, nghe xong tin tức phía sau này bảo đảm đến cậu cũng không ngờ đến đâu." -Hiên Du cứ như độc thoại nội tâm, người bị mắc hội chứng tự kỷ, không một tiếng trả lời hay ứ ừ nào cả, một mình anh luyên thuyên kể chuyện tự báo cáo tự trả lời, đáp lại anh chỉ là im lặng và im lặng. Nhưng thật ra thì anh cũng quen rồi a (ToT).
"Cái tên Vô Song chắc hẳn cậu rất quen thuộc chứ phải không?" - Làm sao mà không quen được chứ, tuy sau đợt đại nạn đó Hàn đại boss nhà anh bị tổn thương não khiến hắn ta bị quên sạch một đoạn trí nhớ, nếu tính theo ký ức hắn có lúc đó đến nay thì Hàn Thiên Tuyệt cũng chỉ gặp Vô Song được hai lần. Lần đầu tiên là khi tên ma vương này tỉnh dậy sau đợt được đại nạn năm ấy, cả năm người bao gồm anh, Vô Ưu, Vô Tình, Vô Ảnh cuối cùng là Vô Song đều túc trực ở bên cạnh hắn ta, nhưng sau đó Vô Song lại biến mất. Còn lần thứ hai Hàn Thiên Tuyệt gặp anh ta, có lẽ đây cũng là lần cái tên "Vô Song" này khắc sâu trong đầu Hàn Thiên Tuyệt nhất. Từ trước đến nay cả đám bọn họ đều không bao giờ quan tâm đến quá khứ hay xen vào việc riêng của nhau, đều im lặng tôn trọng tin tưởng đối phương, nên nhiều lần Vô Song mất tích, bọn anh đều không tra không hỏi. Dù mất trí nhớ nhưng Hàn Thiên Tuyệt cũng vẫn vậy, không xen vào quá sâu chuyện riêng của bọn anh, giữa các anh đã hình thành một sự tín nhiệm nhau vô điều kiện không thể giải thích nổi. Nhưng từ sau cái lần gặp thứ hai kia, tên Vô Song đó quăng thẳng vô mặt Hàn Thiên Tuyệt một củ khoai nóng cùng vô vàng bí ẩn vỏn vẹn gói gọn có mấy chữ ghi trong tờ giấy hắn để lại, khiến dù đã 8 năm trôi qua nhưng đại ma vương kia từ trước đến giờ là một người lãnh tính, không chỉ tâm lạnh mà máu cũng lạnh đó đến tận bây giờ vẫn đang đi tìm cái tên Vô Song dám bỏ của chạy lấy người kia.

BẠN ĐANG ĐỌC
Cực Phẩm Bảo Bối - Cha hồ ly: Cùng nhau tóm mẹ về nhà
Romance"Ồ, vậy ư?" - nghe Hạ Lan Tư Khuynh nói xong Hàn Thiên Tuyệt từng bước đi tới trước mặt cô. Ngay sau đó, cô đã bị Hàn Thiên Tuyệt mạnh mẽ áp xuống giường. Chỉ trong chốc lát mà thần thái và khí chất trên người Hàn Thiên Tuyệt đều đã thay đổi 180 độ...