[IronFrost] fanfic, donut và rắn

1.1K 126 20
                                    

Sau một đêm kịch liệt, Tony tỉnh dậy. Đêm qua đấu vật, mấy người đừng hỏi tại sao kịch liệt.

Có một điều mà Tony luôn trăn trở, đó là việc Loki là thần. Mà bọn thần đứa nào cũng sức trâu...

Nói thật một câu, Tony trút hết hơi sức cũng không đủ 'thỏa mãn' Loki.

Thỏa mãn, ý là đấu vật không có vui như đánh nhau với tên trâu bò như Thor. Xin đừng nghĩ nhiều.

Vậy đó, nên việc sau một đêm hộc hơi 'đấu vật', thì việc Loki tỉnh dậy trước lượn qua lượn lại chẳng còn gì là lạ. Đôi lúc Tony còn tự hỏi thật ra mình có phải là người đè hắn ta không nữa.

Tony day trán, kéo người ra khỏi chăn. Quả nhiên là Loki dậy trước rồi. Thế thì chắc ngủ thêm chút nữa cũng không sao nhỉ?

Gã lật người, lăn qua lăn lại một lát, phát hiện trên bàn đèn ngủ có một cuốn sách mỏng. Chẳng có bìa sách lung linh, chỉ có một dòng chữ FrostIron.

FrostIron là cái gì? Nghe có vẻ bất thường.

Chắc chắn là đêm qua chưa có cuốn sách này. Thứ này từ đâu ra? Trò chơi khăm mới của Loki à?

Tony nhìn cuốn sách với khuôn mặt cực kì cảnh giác. Gã chẳng mong muốn có thứ gì đó sẽ chui ra nhai đầu mình đâu.

Dù nghĩ vậy, nhưng hình như logic của Tony cũng có chút vấn đề. Sợ bị chơi khăm nhưng vẫn mở sách ra đọc.

Ngoài dự đoán, hoàn toàn bình thường. Chẳng có cái gì chui ra để phá rối Tony.

Đang định cười vì cuối cùng Loki cũng trưởng thành một chút xíu, thì gã mới biết cái nỗi. Những dòng chữ trong cuốn sách dần dần sáng lên, chỉ nghe thấy một tiếng 'vút', người đang ngồi trên giường đã biến mất không dấu vết.

Ở chung với nhau bao lâu mà vẫn mất cảnh giác như thế này, tên đó sẽ cười vào mặt gã cho coi. Đó là những điều cuối cùng Tony kịp nghĩ trước khi hắn bị biến thành một cái donut.

Theo nghĩa đen.

Với suy nghĩ và thân phận của một cái donut, Tony cho rằng mình ăn rất ngon. Được rồi, kể cả có biến thành donut thì cái tính cao ngạo cũng không bỏ được.

Cái donut thơm ngon đó (chẳng hiểu sao) đang nằm trên một cái đồng cỏ trải dài. 

"Phí phạm đồ ăn." Tony mắng thầm. Cái donut như thế này mà các người dám vứt lung tung sao.

Bằng một cách vi diệu nào đó, Tony bật cả người, không, cả bánh dậy, lăn lăn lăn trên đồng cỏ nọ, mặc dù chẳng biết làm thế để làm gì. Nhưng Tony không thích ăn donut không còn nóng tí nào. 

Trên đầu Tony đột nhiên hiện lên một dòng chữ.

---Tôi là một cái donut bé nhỏ.

Kể cả có không nói thì Tony cũng tự biết mình là donut.

Sống trên một đồng cỏ mênh mông

Khoan đã, donut sống trên cỏ? Tác giả viết cuốn sách này não bị gặm mất rồi hả?

Tên tôi là Tony.

[MCU] Truyện tam đềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ