Thề lần này không prank =)))
[btw bạn đặt req này kèm chữ HE khiến tôi cảm giác như bạn đã hoàn toàn mất niềm tin vào toi...]
À mọi người nên ghé qua đọc lại chiếc req
[BuckyClint] Mận, cơ ngực, máy trợ thính
trước khi đọc req này...
--------------
"Trà sữa á? Cái gì thế?"
"À... là trà với sữa."
"Cái gì cơ?"
Bucky tròn mắt khó hiểu với thứ vừa thốt ra từ miệng bác sĩ, cảm giác như thể mình vừa chui ra từ một cái hang động nào đó mà vẫn chưa hòa nhập được với thế giới loài người vậy.
"Trà là trà, sữa là sữa chứ."
"Nó không phải là trà hay sữa, nó là trà sữa."
Càng nói càng làm gã khó hiểu. Tam quan của Bucky cùng với sự hiểu biết giới hạn trong khoảng những năm 1940 trở về trước khiến gã càng cảm thấy không có chút thiện cảm nào với món "trà sữa" này.
"Thế rốt cuộc anh có uống không đây?"
Clint nổi cáu, đập quả mận đang cắt dở xuống bàn, tỏ vẻ không ưa gì điệu bộ nghi ngờ của Bucky. Nước quả văng tung tóe.
"Sữa thôi được không?"
"ĐÃ BẢO LÀ TRÀ SỮA MÀ!"
May cho Bucky là Clint không cắt mận nữa, không thì lại thêm vài quả bị phí phạm rồi.
Vấn đề là Bucky không cho rằng uống trà trộn với sữa là một ý kiến hay ho đâu.
"Sữa thì..."
Bucky quyết định ngoan cố tới cùng. Clint có ảo giác rằng dù gã đang đeo máy trợ thính thì cũng chẳng khác gì một tên điếc đặc. Vẻ mặt bực bội của anh bác sĩ đã sắp đỏ như ớt rồi mà tên bệnh nhân ngốc vẫn còn ngồi đây hồn nhiên đòi hỏi như không biết gì.
Cũng may là cô nàng y tá tinh ý nhìn thấy bác sĩ sắp bùng nổ, không thì mai lại có bài báo "Bác sĩ đánh bệnh nhân" mất rồi.
"Sao không gọi thử sữa tươi trân châu đường đen ấy ạ?"
Cả bốn con mắt liền quay ngoắt về phía cô y tá nọ.
"À, món mới đấy, tôi chưa thử nhưng nghe mọi người nói là ngon lắm."
"À, à thế à..."
Clint đằng hắng, Bucky im mồm, giả vờ như hai tên ngốc ban nãy đang cãi nhau vì một thứ đồ uống không phải là bọn họ.
"Ừm... vậy thì thử cái đó đi."
Không đợi Clint nói thêm gì nữa, Bucky quyết định nhanh chóng gọi ngay cho mình một cốc sữa tươi trân châu đường đen. Quả nhiên là vừa dứt lời thì đã ăn ngay một cái liếc nảy lửa.
Rõ ràng là Clint không vừa ý lắm, nhưng cuối cùng lại quyết định nhượng bộ. Thôi thì không nên vì một cốc trà sữa mà gây lộn với tên người tối cổ còn đang vật vờ trên giường bệnh này.
"Hai người thân nhau quá nhỉ?"
Cô y tá nọ cười khúc khích trước khi rời khỏi phòng bệnh. Kể từ khi bệnh nhân này đến đây, bác sĩ Clint Barton không còn ru rú trong phòng trực gặm sandwich nữa, mà cứ có giờ rảnh lại chạy đến phòng 107 chơi với người ta. Dù hai người này nói chuyện không hợp nhau lắm, cũng chẳng biết là quen biết thế nào, nhưng dù sao cũng rất vui vẻ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MCU] Truyện tam đề
Fanfictionở đây cp nào cũng có, cái gì cũng có, mặn nhạt gì cũng có chỉ là không có liêm sỉ :D