Từ bên ngoài nhìn vào khung cửa sổ của những ngôi nhà san sát nhau, Bucky nhìn thấy từng đợt khói bốc lên. Đó là những bàn ăn vô cùng thịnh soạn cùng với cảnh sum họp gia đình đầm ấm. Trong suốt khoảng thời gian lang thang qua từng con phố, Bucky vẫn luôn nhìn thấy cảnh tượng đó, cảm giác lạnh lẽo lại càng mãnh liệt.
"Giáng sinh."
Gã lẩm nhẩm lại từ đó thêm một lần nữa, bởi vì Bucky nghe được từ cuộc trò chuyện của ai đó rằng hôm nay là Giáng sinh.
Giáng sinh là thứ gì nhỉ?
Bucky vừa giữ cái băn khoăn ấy trong đầu, nhưng cũng không quên nhiệm vụ chính của mình. Gã không đi lang thang chỉ để chơi, mà là....
"Có ai mua diêm không?"
Bucky xách cái giỏ đầy diêm lên giơ ra trước mặt đám người đi đường, nhưng ai thấy gã cũng phải ném ra một ánh mắt khinh bỉ rồi né ra xa thật xa.
Cục diện tại sao lại trở thành thế này thì gã không rõ lắm, nhưng đại loại là hồi mới mở mắt ra Bucky đã thấy mình nằm ở "nhà" Rumlow. Nói chung là cái nhà cũng bự, cũng lắm người, chẳng biết ở nhiều chi cho khổ. Bởi vì "nhà" có nhiều người quá, nên hiển nhiên ăn nhiều. Mà ăn nhiều thì tốn nhiều. Nói thật chứ cho dù Rumlow có bán thân nuôi đám người kia thì cũng chẳng đủ cho bọn họ ăn một ngày.
Mà làm gì có chuyện Rumlow bán thân chứ.
Vì thế Bucky phải đi bán dâm.
Không, nhầm, bán diêm.
Không phải mình Bucky mà nguyên đám chầu chực ăn ké của Rumlow cũng phải đi bán diêm nốt. Một đám thanh niên trai tráng chẳng có việc gì làm ngoài chém với giết, đem bản mặt đầy sát khí này đi rao diêm vào đêm Giáng sinh thì bố của Bucky có sống dậy cũng phải bỏ chạy tám kiếp.
Vậy nên cái rổ diêm giờ vẫn còn y nguyên.
Bán được mới lạ.
Nhưng thôi vì tương lai được ăn no gấp đôi mọi ngày thì Bucky vẫn cố gắng lết đi mà bán diêm. Riết rồi gã cũng chẳng hiểu tại sao Rumlow phải nuôi một đống người để giờ bước tới nước bần cùng như thế này, cuối cùng người khổ lại chính là Bucky.
Thế là trên phố diễn ra cảnh tượng cứ đi khoảng một chút lại thấy một kẻ mặt mày bặm trợn, hoặc không thì là tay chân đầy sẹo, còn không nữa thì là kiểu sát khí tỏa ra ngay trong mắt, cầm một giỏ diêm rao bán. Đến Bucky còn ngán ngẩm.
Bán mãi từ sáng tới chiều, một hộp diêm cũng chẳng bán được. Trời thì lạnh, bụng thì đói, Bucky muốn bỏ hết tất cả mà quay về đấm cho Rumlow một trận. Đám người kia mà biết suy nghĩ của gã thì chắc sẽ còn cảm thấy rét hơn cả cái thời tiết này. Dù sao thì Bucky cũng bị Rumlow chiều hư mất rồi.
Nhưng giờ đấm Rumlow thì cũng chẳng có gì để ăn. Thế là Bucky đành phải bỏ cái ý định đó đi.
Đã trễ lắm rồi, khoảng gần nửa đêm, người trên đường phố chẳng còn nhiều, Bucky cũng chẳng buồn rao diêm nữa. Gã rúc vào một góc ngồi.
Càng về đêm trời càng lạnh, mấy thứ giẻ rách Rumlow cho gã mặc thực sự chẳng có nhiều tác dụng ngăn cái lạnh này là mấy. Bucky quyết định quẩy tới bến.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MCU] Truyện tam đề
Fanfictionở đây cp nào cũng có, cái gì cũng có, mặn nhạt gì cũng có chỉ là không có liêm sỉ :D