[SteveClint] Tay trái, ngôi sao và chiều cao

847 57 105
                                    


Ngày đưa tiễn Steve là một ngày mưa tầm tã. Captain America khi còn sống, mặc dù đã không còn là biểu tượng siêu nhiên của chính phủ Mỹ, nhưng vẫn chiếm một vị trí to lớn trong lòng người dân. Vì thế nên, dù mưa to, nhưng con đường đưa tiễn cũng chen chúc toàn người với người.

Nhiều người tập trung về hai bên đường, mặc những bộ trang phục màu đen thể hiện sự kính trọng, đứng rất trật tự chừa lối cho đoàn xe đưa tiễn đi qua. Người ngồi trên những chiếc xe đi đâu, không ai khác chính là những Avengers còn sót lại.

Đó là những ngày hạnh phúc nhất, cũng là những ngày đau khổ nhất của nhân loại.

"Hôm nay chúng ta ở tại đây..."

Bài điếu văn vang lên, những con người có mặt tại đó, bên dưới tán dù đen, lặng lẽ đứng nghe trong tiếng mưa rả rích.

Từng bông hoa trắng được đặt lên ngôi mộ mới. Khuôn mặt của người đàn ông trên đó đầy dáng vẻ chính nghĩa, không khác mấy so với ngày trước.

Đoàn người đến viếng rất dài, từng người từng người một bước tới trước ngôi mộ, thể hiện sự biết ơn của mình. Người đến rồi đi, chỉ còn Avengers vẫn đứng bên cạnh, chăm chú nhìn vào người trên tấm ảnh.

Mãi tới tận chiều tối, tang lễ mới có thể kết thúc, người chung quanh cũng thưa thớt dần.

Cuối cùng chỉ còn lại vài người với nhau.

"Clint."

Bàn tay của Natasha chạm nhẹ lên ngôi mộ, có chút lưu luyến. Nhưng người khác cũng đến gần, nhìn vào di ảnh của Steve, nói điều gì đó, như có như không. Chỉ một mình Clint vẫn đứng lặng yên kể từ lúc bắt đầu.

"Đến lúc phải về rồi."

Chẳng biết ai đã nói, nhưng mọi người đều ngầm đáp ứng. Màn đêm đã buông xuống rồi, những con người cuối cùng cũng đang cất bước rời đi.

"Chúng ta nên đi thôi."

Natasha kéo tay áo hắn. Rồi đột nhiên giật mình nhận ra, cánh tay trái của hắn đã không còn nữa, giờ chỉ là một tay áo phất phơ.

Chỉ sợ rằng kể cả Clint, hay bất kì ai trong bọn họ, cũng không thể vượt qua được. Nhưng Clint chỉ nhẹ nhàng quay đầu, dùng cánh tay còn lại gạt tay của cô, cười lộ ra hàm răng. Cái cười vô lo vô âu như khi trước. 

"Mọi người về trước đi, tôi ở lại đây một chút."

Natasha lại chẳng nhìn thấy chút ý cười nào trong đáy mắt hắn.

"Về sớm đấy."

Clint chẳng hề đáp lời, chỉ là không rời mắt khỏi ngôi mộ lạnh lẽo kia. Từng chiếc xe một rời đi, ánh sáng cũng như thể tắt dần. Khi người cuối cùng cũng đã khuất khỏi tầm mắt, Clint tựa như đã không còn chút sức lực nào, cả thân mình đổ xuống nên cỏ.

Vết thương bên tay trái còn đau đớn tới mức không thể chịu được, người mà hắn không thể dứt bỏ khỏi tâm trí, cuối cùng chỉ còn lại một nắm tro tàn.

"Steve."

Thay vì tìm cách đứng dậy, hắn lại cứ như thế nằm thẳng xuống dưới cỏ chẳng kiêng dè gì. Quả thật là, sau cơn mưa thì trời lúc nào cũng trong trẻo vô cùng. Khi đêm đã về, những vì sao phía trên dường như còn sáng hơn mọi khi.

[MCU] Truyện tam đềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ