"Tiểu thư, phòng bếp đưa điểm tâm tới. Nhìn có vẻ như ăn rất ngon nha." Thiên Thiên cầm khay điểm tâm tinh xảo, nhún nhảy đi vào phòng, nhìn điểm tâm mà con ngươi lóe sáng.
"Cái nha đầu tham ăn này, có phải muốn ăn hay không?" Thẩm Thiển Mạch mới vừa tỉnh lại sau khi nghỉ ngơi, trong con ngươi còn mang theo vài phần lười biếng, thấy bộ dáng của Thiên Thiên, thì điểm nhẹ vào đầu của nàng, cười nói.
"Chỉ có tiểu thư hiểu em!" Thiên Thiên bị Thẩm Thiển Mạch nói trúng tâm tư, cũng không nhăn nhó mà cười thừa nhận, nói.
"Điểm tâm này cũng thật là tinh xảo." Thẩm Thiển Mạch cầm một khối bánh ngọt lên, ngửi một cái, một mùi thơm xông vào mũi của nàng, nhưng trong đó còn có một mùi không dễ dàng phát giác.
Con ngươi của Thẩm Thiển Mạch vốn là lười biếng, giờ lại đột nhiên trở nên sắc bén, khóe miệng từ từ giương lên nụ cười lãnh khốc mà châm biếm.
"Tiểu thư, thế nào?" Thấy tiểu thư nhà mình đổi sắc mặt, Thiên Thiên nhìn điểm tâm, rồi lại nhìn Thẩm Thiển Mạch. Mới vừa rồi tiểu thư không phải vẫn còn rất vui mừng sao, chẳng lẽ điểm tâm này có vấn đề?
"Thiên Thiên, điểm tâm này là do phòng bếp đưa tới sao?" Thẩm Thiển Mạch cầm lấy khay điểm tâm, đem khối bánh đang cầm trong tay bỏ lại vào trong khay, hơi híp mắt lại nhìn Thiên Thiên, hỏi.
"Đúng vậy! Mới vừa rồi một tiểu nha hoàn từ phòng bếp đưa tới." Thiên Thiên không hiểu ý tứ của Thẩm Thiển Mạch, chớp mắt hỏi, "Tiểu thư, điểm tâm này có vấn đề gì sao?"
"Trộn mị dược vào trong điểm tâm. Thiên Thiên, em nói việc này do ai làm đây?" Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nâng lên, trong mắt là ý cười băng lãnh.
"Cái gì? Mị dược? Có người muốn hại tiểu thư? Là ai mà lại âm độc như vậy?" Thiên Thiên nghe Thẩm Thiển Mạch nói thì sắc mặt đại biến, có vẻ như rất tức giận, mặt cũng trở nên đỏ bừng.
"Chắc là có người bởi vì ta đàn ra khúc Giang sơn tươi đẹp kia mà cảm thấy có gai ở sau lưng. Thiên Thiên, chúng ta đi, mang theo điểm tâm đi xem đại tỷ tốt của ta một chút!" Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch chứa đựng nụ cười lạnh lẽo, trong mắt thoáng qua một tia sáng tỏ, mang theo vài phần hờ hững cùng lười biếng, phân phó nói.
"Vâng" Giờ phút này Thiên Thiên không biết nên nói gì. Nàng nhìn bộ dáng của tiểu thư nhà mình, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng. Có người nhà kiểu này, trong lòng tiểu thư nhất định là rất đau.
Tiểu thư là một người trọng tình trọng nghĩa, thế nhưng người nhà cư nhiên đối với tiểu thư như vậy, khó trách tiểu thư hận họ thấu xương. Tiểu thư thật sự rất đáng thương.
Trong viện của Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ, hai người đang hả hê thảo luận.
"Hừ! Lần này con tiểu tiện nhân đó nhất định sẽ thân bại danh liệt!" Giờ phút này Doãn U Lan đang tươi cười đắc ý, ánh mắt lộ ra vẻ oán độc cùng hận ý.
"Cũng là mẫu thân thông minh! Lần này Thẩm Thiển Mạch sẽ vạn kiếp bất phục rồi! Đường đường là đích nữ của Tướng phủ, lại không để ý trinh tiết đi quyến rũ người làm, chỉ sợ nàng ta sẽ không còn mặt mũi để sống nữa rồi!" Trên mặt Thẩm Thiển Ngữ lộ ra nụ cười dữ tợn, vừa xoa bóp cho mẫu thân, trong mắt cũng vừa phát ra khoái ý.
BẠN ĐANG ĐỌC
NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM
RomanceTác giả:Thủy Thanh Thiển Thể loại:Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại Nguồn:DĐ Lê Quý Đôn Trạng thái:Full Nàng là nữ nhi của thừa tướng, Hoàng hậu Kỳ Nguyệt Quốc. Người đời ai cũng ước ao thân thế cùng địa vị của nàng, nàng cũng ngây ngốc cho mình là nữ...