"Vương gia!" Vương phi thấy Huệ Vương tức giận đến, đi qua đi đỡ lấy cánh tay hắn, gạt lệ khuyên nhủ: "Ninh nhi nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài đừng tức giận không tốt cho thân thể. Cô nương mười mấy tuổi, ai mà không thích hoa nhi phấn nhi, lại nói quần áo này cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, có lẽ sẽ không có chuyện gì."
Huệ Vương suy sụp ngồi xuống, thở dài nói: "Chẳng lẽ ta nguyện ý cho các ngươi trải qua những ngày ủy khuất như vậy sao?"
Năm đó khi Phụ hoàng còn trên đời, vẫn luôn thập phần sủng ái hắn, thậm chí cảm thấy Thái tử khí lượng nhỏ hẹp, không thể đảm nhận ngôi vị Đế vương, vì thế muốn phế đi hắn. Nếu không phải Đại trưởng Công chúa ở giữa chu toàn, thiên hạ này đã sớm là của hắn.
"Phụ thân," Tưởng Ngọc Thần đỡ Tưởng An Khang ngồi xuống, ngữ khí ngưng trọng nói, "Chẳng lẽ chúng ta phải nhẫn như vậy cả đời sao? Chúng ta đời sau, đời sau nữa, đều phải nhịn như vậy sao?!"
"Nhưng nếu chúng ta không đành lòng, ngươi sẽ không có cơ hội có đời sau," Huệ Vương uống một ngụm trà, áp xuống bất đắc dĩ cùng chua xót trong lòng, "Hôn sự của ngươi, ta cùng mẫu thân ngươi đã thương lượng tốt rồi."
"Phụ thân?!" Tưởng Ngọc Thần kinh ngạc nhìn Huệ Vương, "Ngài không phải nói......"
"Nay khi không thể so với ngày xưa," Huệ Vương nhìn An Khang, "Cô nương Ban gia quá đường hoàng, tính tình quá mạnh mẽ, ngươi khống chế không được nàng. Nhà của chúng ta cùng Ban gia trước đây lại có hiềm khích, lấy tính cách Ban gia, thà rằng Ban Họa cả đời không lấy chồng, cũng sẽ không để cho nàng gả đến nhà chúng ta."
Tưởng Ngọc Thần nghe vậy gật đầu nói: "Nhi tử cũng không muốn cưới một nữ nhân như vậy trở về. Nhi tử vẫn là thích nữ nhân dịu dàng hiền huệ một chút."
"Ngô nhi quả thực thông tuệ," Huệ Vương cảm thấy thập phần vui mừng, nữ nhi gần đây tuy có chút không biết cố gắng, cũng may nhi tử là người thông minh, "Ngươi có thể nghĩ như vậy, vi phụ liền yên tâm."
Nói đến đây, hắn lại cảm khái một phen: "Ban Họa xác thật là mỹ nhân, bất quá loại này coi như thiếp thị sủng một chút còn tốt. Nam nhân cưới về nhà làm chính thê, vẫn nên là nữ nhân có thể quản gia hiền huệ, đoan trang rộng lượng."
Vương phi Bên cạnh sắc mặt hơi lóe, nghĩ đến những tiểu thiếp trong hậu viện, rốt cuộc không có mở miệng.
Ban gia tứ khẩu về đến nhà, bốn người đồng thời ngồi ở ghế thái sư, nằm liệt không muốn động.
Ban Họa uống nửa ly trà hoa lộ nha hoàn đưa tới, mới cảm thấy bản thân sống lại một nửa: "Mệt mỏi quá."
"Tỷ, tỷ biết hôm nay sẽ rất mệt, vì sao còn muốn mang đôi giày đá quý kia, không cảm thấy nặng sao?" Ban Hằng không cần nha hoàn hầu hạ, tự mình bưng chén trà tò mồm uống lên.
"Trường hợp quan trọng như vậy, ta thà rằng mệt một chút, cũng không thể chấp nhận bản thân không đẹp," Ban Họa chỉ chỉ bả vai, "Hảo Như Ý, mau đến xoa bóp bả vai cho ta."
Như Ý cười đi đến sau lưng nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ban Hằng cực kỳ hâm mộ mà nhìn Ban Họa, thế đạo này không công bằng đối với nam nhân, nếu cậu bảo nha hoàn làm vậy với mình thì chính là tham hoa háo sắc, đến lượt tỷ tỷ, liền một chút tật xấu đều không có.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ta Chính Là Nữ Tử Như Vậy - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
RomantikMột người cha xuẩn manh nhưng luôn gặp may, một người mẹ bưu hãn bênh vực người mình, đệ đệ hoàn khố muốn thượng phòng. Bị từ hôn ba lần tâm không hoảng hốt. Mỹ hoa phục, kim xà ngang. Có tiền có quyền ai còn hiếm lạ lang? Đây là chuyện xưa của một...