Ban Họa buông miệng, nhìn một loạt dấu răng trên mu bàn tay Dung Hà, hừ nói: "Nếu ta là heo, vậy chàng là cái gì?"
"Ta chính là một đầu heo thành thật đi theo sau lưng nàng......"
"Khụ khụ khụ!"
Ban Hằng cảm thấy nếu không làm ra chút động tĩnh thê hiện cảm giác tồn tại của mình, hai người trong phòng sẽ không nhìn đến cậu.
"Hằng đệ," Ban Họa nhìn thấy Ban Hằng, đem Dung Hà hướng bên cạnh bát bát, miễn cho hắn che bên ngoài, chắn đi tầm mắt của nàng.
"Tỷ, Dung Hầu Gia," Ban Hằng đi vào phòng, chắp tay thi lễ một cái với Dung Hà, tuy rằng thái độ không phải có lệ, nhưng cũng không nhiệt tình. Hắn cúi đầu nhìn Ban Họa nằm trên giường, quay đầu muốn nói thêm cái gì, nhưng nhìn thấy quầng thâm còn chưa tan dưới mắt Dung Hà, lại đem lời nói nuốt trở vào.
"Tỷ đã khỏe chưa?" Trong phòng tràn ngập mùi thuốc chua xót, trên bàn gỗ bên cạnh còn để một cái chén không, cho thấy nàng đã dùng thuốc xong.
Ban Họa ừ một tiếng, giọng mũi của nàng có chút tnặng, đôi mắt to tròn trên khuôn mặt trắng bệch kia, bộ dạng ủy khuất kia, tâm Ban Hằng lập tức mềm xuống. Cậu còn chưa bết rõ chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nhưng thấy thái độ của hạ nhân Dung gia, tỷ tỷ nhất định đã giúp Dung Hà một đại ân.
"Phụ thân và mẫu thân đều rất lo lắng cho tỷ, nhưng họ cũng biết tính tình Dung Hầu Gia ổn trọng, cho nên tỷ ở bên này dưỡng bệnh, họ cũng yên tâm." Nói đến đây, Ban Hằng quay đầu nhìn Dung Hà, cười đến vô cùng khách khí.
Dung Hà nghe vậy cười khổ, lời này nghe thì có vẻ yên tâm, trên thực tế là đang cảnh cáo hắn.
Ban Họa ngượng ngùng cười cười: "Ta làm nhị lão lo lắng."
"Không có việc gì, trước khi đệ đi mẫu thân đã dặn dò, tỷ không cần nghĩ quá nhiều, hảo hảo dưỡng bệnh là được," Ban Hằng vẻ mặt tự tại, hiển nhiên sớm đã đoán được Dung Hà sẽ có phản ứng này, "Dù sao mẫu thân nói, tỷ và đệ cũng không có lúc nào là bớt lo."
Ban Họa cảm thấy lời này không giống khích lệ.
Dung Hà đứng bên cạnh nhịn không được bật cười, thấy Ban Họa quay đầu nhìn hắn, hắn một tay nắm thành quyền đặt ở bên miệng ho nhẹ hai tiếng, "Xin lỗi, ta......"
Ban Họa khoan dung rộng lượng nói: "Chàng muốn cười thì cười đi, đừng nghẹn."
Dung Hà rốt cuộc cũng không có cười, hắn bảo hạ nhân đưa ban hằng đi dùng cơm sáng. Chờ sau khi Ban Hằng rời đi, hắn mới lần thứ hai bật cười.
Ban Họa vẻ mặt sủng nịch cùng bất đắc dĩ nhìn hắn, ánh mắt kia dường như đang nói: Thật không có biện pháp với chàng.
Nhìn thấy ánh mắt này của Ban Họa, tươi cười trên mặt Dung Hà càng thêm rõ ràng.
Trung Bình Bá phủ, người Tạ gia tiễn đi một đợt lại một đợt đại phu, nhưng đáp án đều giống nhau, bọn họ cứu được mệnh cho đại nhi tử, lại cứu không được mệnh căn tử của đại nhi tử. Tạ Kim Khoa chỉ có hai nhi tử, một nữ nhi, tiểu nhi tử phạm hồ đồ lại ngã hỏng đôi mắt, hiện giờ ngoại trừ gặp mặt bạn bè thơ họa, còn lại giống như tu sĩ, đối với bất luận cảm tình gì cũng không có hứng thú. Tiểu nữ nhi tuy rằng ngoài mặt gả được phong cảnh, nhưng Ninh Vương lại không phải người biết quan tâm, danh phận của nữ nhi tuy là Vương phi, lại không bằng gả cho một nam nhân bình thường sống tự tại.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ta Chính Là Nữ Tử Như Vậy - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
RomanceMột người cha xuẩn manh nhưng luôn gặp may, một người mẹ bưu hãn bênh vực người mình, đệ đệ hoàn khố muốn thượng phòng. Bị từ hôn ba lần tâm không hoảng hốt. Mỹ hoa phục, kim xà ngang. Có tiền có quyền ai còn hiếm lạ lang? Đây là chuyện xưa của một...