Hoàng Hậu nghe nói Thái tử bị hoàng đế răn dạy, ở trong phòng khô ngồi nửa canh giờ, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, cũng không đi Đại Nguyệt Cung cầu tình cho Thái tử, cũng không ở trước mặt Vân Khánh Đế nhắc đến việc này.
Cho đến khi nàng nghe nói Ban Hằng tiến cung tạ ơn, mới bảo người gọi Ban Hằng cùng Thái tử đến trước mặt mình. Nhìn Ban Hằng thấy thế nào cũng là một vẻ mặt khiến người ta yêu thích, trên mặt Hoàng Hậu không tự giác lộ ra vài phần ý cười, "Nghe nói ngươi tiến cung tạ ơn, là muốn tạ ơn gì?"
"Vi thần tham kiến Hoàng Hậu nương nương," Ban Hằng cười hì hì hành lễ với Hoàng Hậu, "Mấy ngày trước Thái tử Điện hạ bảo cung nhân đưa tới không ít thứ tốt, nhị lão trong nhà vô cùng cảm kích, liền bảo vi thần tiến cung tạ ơn Thái tử Điện hạ. Vốn dĩ hai ngày trước đã phải tiến cung, nào ngờ phụ thân của vi thần hai ngày này thân thể lại không được tốt, vi thần liền ở nhà trì hoãn mấy ngày."
"Người trong nhà có gì cảm tạ hay không cảm tạ," Hoàng Hậu cười quay đầu, thấy vẻ mặt Thái tử hơi kỳ lạ, trong lòng đột nhiên cảm thấy không tốt, "Thái tử, ngươi đưa thứ gì tốt cho Tĩnh Đình Công, đáng giá đứa nhỏ này phải vào cung tạ ơn ngươi?"
"Nhi thần......" Thái tử không dám nhìn thẳng Hoàng Hậu, "Cũng không phải đồ vật hiếm lạ gì."
Ánh mắt Hoàng Hậu quét qua người hắn một lượt, sau đó cười nói với Ban Hằng: "Nghe Thái tử nói chưa, không phải đồ vật hiếm lạ gì, có gì đáng giá ngươi như vậy? Lần sau lại khách khí như vậy, ta sẽ tức giận."
Ban Hằng nghe vậy ngượng ngùng cười cười: "Lần này bởi vì chuyện của gia phụ, làm cho Bệ hạ hao tâm tốn sức như thế, sự tình còn liên lụy đến......" Hắn nhìn Thái tử, xấu hổ đem lời nói nuốt xuống, "Sớm biết rằng sự tình sẽ nháo đến lớn như vậy, vi thần sẽ khuyên người nhà một chút."
"Khuyên cái gì?" Hoàng Hậu liếc Thái tử một cái, ngữ khí có chút lãnh đạm, "Đã làm sai, nên chịu trừng phạt. Các ngươi chính là thân thích của bổn cung và Bệ hạ, những kẻ to gan lớn mật đó cũng dám ra tay tính kế, nếu không ngăn lại, sớm hay muộn có một ngày bọn họ cũng có thể tính kế đến trên đầu bổn cung và Bệ hạ."
Thái tử nghe nói như thế, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng Hoàng Hậu giống như không có nhìn thấy biểu tình của hắn không đúng, chỉ nói: "Sau này không được nói những lời này nữa, nếu không ta sẽ giận ngươi."
Ban Hằng không am hiểu những thứ khác, nhưng ở cùng mẫu thân cùng tỷ tỷ nhà mình đã lâu, bản lĩnh dỗ nữ hài tử vui vẻ lại luyện ra vài phần, cho nên không quá lâu liền đem Hoàng Hậu dỗ đến mặt mày hớn hở, dường như đã quên Thái tử còn ở đây.
Thái tử là người có tính cách nhu hòa, thấy Hoàng Hậu đối với hắn như vậy, trong lòng cũng không có nửa phần oán hận, chỉ nghĩ bản thân cuối cùng đã làm gì khiến mẫu hậu không vui.
Phía trước hắn nghe Thái tử phi nói, cảm thấy Thạch gia thật sự vô tội, mới nguyện ý giúp Thạch gia cầu tình.
Nhưng đã nhiều ngày hắn ở thư phòng tinh tế suy nghĩ, tuy Thạch gia khả năng có bị oan, nhưng cũng có khả năng nói dối. Thái tử phi nói muội muội nàng là một nữ tử yế đuối chỉ biết thơ họa, nhưng hắn đã phái người đi hỏi thăm, phát hiện muội muội của Thái tử phi cũng không phải giống như nàng nói như vậy.

BẠN ĐANG ĐỌC
Ta Chính Là Nữ Tử Như Vậy - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
RomanceMột người cha xuẩn manh nhưng luôn gặp may, một người mẹ bưu hãn bênh vực người mình, đệ đệ hoàn khố muốn thượng phòng. Bị từ hôn ba lần tâm không hoảng hốt. Mỹ hoa phục, kim xà ngang. Có tiền có quyền ai còn hiếm lạ lang? Đây là chuyện xưa của một...