Tốc độ của Ban Họa quá nhanh, hai bên đang mắng khí thế ngất trời, mũi tên này vọt tới, tuy không bắn trúng đầu đối phương, nhưng cánh tay đối phương cũng bị thương. Động tác của Ban Họa, giống như mở một cái chốt, Dung gia quân chuẩn bị tốt cung tiễn thủ, tay cầm thuẫn yểm hộ, đồng thời bắn tên.
Những người này đều là người cùng tấn công Thanh Tùng Huyện với Ban Họa, cho nên phối hợp vô cùng ăn ý, từ đầu tới cuối tuyệt đối không nói nhiều một câu, cho dù có nhiều lời cũng là nguyên tắc mê hoặc địch nhân, bậc lửa cho trận chiến hỏa này.
Quân triều đình không nghĩ tới Dung gia quân lại âm hiểm như vậy, rõ ràng đang trận chiến mắng chửi, một lời không hợp liền ra tay, kịch bản lần này dường như không giống trước kia?
"Thật là tiểu nhân đê tiện," tướng lãnh bị trúng tên che miệng vết thương, thở hổn hển nói, "Hôm nay có lão tử tại đây, tuyệt đối không cho bọn họ vào thành!"
Chiến tranh vĩnh viễn đều phải đổ máu, tiếng chém giết, tiếng hô đau, có người đã giết đến đỏ cả mắt, không biết đau đớn không biết mệt mỏi.
"Giết năm người thưởng năm lượng bạc, giết mười người thưởng mười lăm lượng bạc, nếu giết được tướng lãnh quân địch, đến quan đến tước cũng không đùa, các huynh đệ mau lên!" Đỗ Cửu xách theo một thanh đại đao dính đầy máu, cưỡi ngựa vọt đến dưới cửa thành, từng chút từng chút tông cửa thành, cửa thành xưa cũ lâu năm thiếu tu sửa, rốt cuộc dưới va chạm liên tục mất đi năng lực chống cự, ngã xuống.
Quân triều đình tránh sau cửa thành dốc toàn bộ lực lượng, nhân mã hai bên hỗn chiến với nhau, đất ngoài cửa thành đều bị máu tươi nhiễm đỏ.
Ban Họa cũng muốn xông vào, nhưng bị Dung Hà.
"Thân là tướng lãnh, không thể xúc động," Dung Hà cưỡi trên lưng ngựa, mặt không biểu tình nhìn cờ xí hoàng gia trên tường thành, "Trận chiến tranh này, còn chưa đến nông nỗi không có nàng thì không thể kết thúc."
Ban Họa rút kiếm, nắm chặt trong tay, "Ta hiểu."
"Nguyên soái, đại môn đã bị phá!" Một binh sĩ vội ngăn Trường Thanh Vương lại, "Ngài mau đi đi, cửa thành thủ không được lâu lắm."
Bọn họ cũng không đoán được, cửa thành Vĩnh Châu lại thiếu tu sửa đến nước này, quan viên địa phương rốt cuộc đang làm cái gì? Từng tòa phủ đệ thì tráng lệ, thế nhưng lại không có tiền bạc tu chỉnh cửa thành?
Quân triều đình hiện tại bất mãn thì không được gì, điều duy nhất bọn họ có thể làm, là bảo vệ nguyên soái lui lại, không để phản quân bắt đi.
Thạch tướng quân đã bị bắt đi, nếu nguyên soái lại bị bắt, như vậy quân triều đình đúng là toàn quân bị diệt.
Ngoài thành tiếng kêu rung trời, Trường Thanh Vương nghe tiếng kêu càng ngày càng gần, cắn răng nói với người bên cạnh: "Lui!"
Thành Vĩnh Châu giữ không nổi.
Hắn thật không ngờ, Dung Hà lại có nhiều thủ đoạn như vậy, còn có những áo giáp vũ khí của phản quân, chỉ sợ cũng đã chuẩn bị từ sớm, nếu không sao lại tốt hơn quân triều đình?

BẠN ĐANG ĐỌC
Ta Chính Là Nữ Tử Như Vậy - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
RomanceMột người cha xuẩn manh nhưng luôn gặp may, một người mẹ bưu hãn bênh vực người mình, đệ đệ hoàn khố muốn thượng phòng. Bị từ hôn ba lần tâm không hoảng hốt. Mỹ hoa phục, kim xà ngang. Có tiền có quyền ai còn hiếm lạ lang? Đây là chuyện xưa của một...