Giọng điệu âm dương quái khí này trừ Tế Ti đại nhân ra thì còn ai vào đây nữa?
Nếu là lúc trước, lấy tính cách hiền hòa của Bì Bì, cô sẽ chẳng để tâm mấy câu nói móc của Hạ Lan Huề. Nhưng ai rồi cũng khác. Đặc biệt mấy năm nay Bì Bì vào Nam ra Bắc, gặp đủ hạng người, cô đã từng nói chuyện phải trái với xã hội đen, từng đánh lưu manh, cũng đã thuê qua vệ sĩ, Bì Bì đã học được cách điều khiển cảm xúc của mình: không phải trở nên khoan dung dịu dàng hơn, mà là biết cách nhẫn nhịn và giải tỏa khi tức giận.
Cứu người quan trọng, Bì Bì nhịn xuống mấy câu mắng chửi trong lòng, không đáp trả lại, cô cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục cúi người ra sức đè chặt ngực Ngũ Lộc Nguyên. Không ngờ mới ấn hai cái, liền bị Hạ Lan Huề xách cổ áo kéo qua một bên.
"Anh làm cái gì vậy hả? Tôi đang cứu người đó!" Bì Bì đẩy tay Hạ Lan Huề ra, "Anh ấy đã cứu tôi!"
"Bình tĩnh đi, " Hạ Lan huề cười lạnh, vẫn tiếp tục nắm cổ áo của cô không buông, "Tôi thấy cô hình như đang đau lòng vì tên đó—— hắn ta chưa có chết đâu."
Trái tim của Hồ tộc một phút đồng hồ đập ba lần. Bì Bì không biết đối với Lang tộc một phút đồng hồ đập bao nhiêu cái nữa. Cô chỉ nhìn thấy Ngũ Lộc Nguyên nằm yên dưới đất không động đậy, mới nhìn qua rất giống như đã chết. Nhưng Bì Bì cũng biết vào thời điểm này có lẽ Hạ Lan Huề sẽ không đùa giỡn với cô.
Bì Bì khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Theo cách suy nghĩ thông thường của con người mà nói, Bì Bì cứu Ngũ Lộc Nguyên một mạng, Ngũ Lộc Nguyên cũng cứu cô một lần, coi như không ai nợ ai. Nhưng đối với Bì Bì, cô cảm thấy rất thích cảm giác bay lượn trên bầu trời, nó giống như món quà của thượng đế ban tặng, nó chỉ xảy ra một lần duy nhất trong đời. Bì Bì tuyệt đối sẽ không để Hạ Lan Huề huỷ đi điều tuyệt vời đó.
"Bì Bì!" Tiểu Cúc hô một tiếng, chạy tới nắm tay cô, "Cậu không sao chứ?"
"Không có gì."
Cô bây giờ mới để ý thấy một đám người đứng sau lưng Hạ Lan Huề. Ngoài anh em Phương Thị, Chung Nghi, Kim Địch, Gia Lân và Thiên Nhị ra còn có hai người thanh niên lạ mặt đi chung với họ. Một người trong số đó tay cầm rìu, trên lưng đeo một bọc hành lí to đùng, người thanh niên còn lại gương mặt anh tuấn, có lẽ cũng là Hồ tộc. Ánh mắt Bì Bì nhìn đến trên người Gia Lân và Tiểu Cúc, hai người họ quần áo có chút mất trật tự, trên mặt có vài vết sướt. Có vẻ như bọn họ mới trải qua một cuộc chiến, cây đao trong tay Gia Lân dính máu.
Bì Bì gật đầu về đi phía mọi người hỏi han, trong lòng thì lo lắng cho Ngũ Lộc Nguyên, cô không có tâm trạng vui vẻ đoàn tụ, mà lại quay đầu nhìn xem tình hình của Ngũ Lộc Nguyên. Ngũ Lộc Nguyên mở mắt, muốn ngồi dậy, vừa mới nhổm lên lại bị Hạ Lan Huề đá một cái "Phịch", liền ngã trên mặt đất.
"Nè, anh làm cái gì vậy!" Bì Bì mắng, "Anh ta đang bị thương!"
Hạ Lan Huề không trả lời, "Xoạt" một tiếng anh rút cây đao cắm trên cánh Ngũ Lộc Nguyên xuống, không có nửa phần thương tiếc, Hạ Lan Huề dùng lông cánh của Ngũ Lộc Nguyên lau máu trên cây đao, sau đó bỏ vào trong vỏ đao bên hông của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vạn Kiếp Yêu Em 2
FantasiaTruyện Vạn Kiếp Yêu Em 2 là một truyện mới tiếp nối với phần 1 của truyện trước, tiếp theo truyện Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em truyện hứa hẹn những tình huống bất ngờ, những tình huống khiến bạn đọc không thể không bị cuốn vào. Truyện ngôn tìn...