Chương 65

89 2 0
                                    

Bì Bì không tự chủ lùi về phía sau, trên mặt đất phát ra tiếng lách cách, cúi đầu nhìn xuống, cả người cô đang ngồi trên một đống xương trắng dày. Bởi vì ánh sáng trong động không rõ ràng cô còn tưởng là đá. Những đống xương trắng rất sạch sẽ giống như mấy bộ xương trong phòng thí nghiệm vậy, có lẽ đây chính là tác phẩm của mấy con chuột lưu lại.

Bì Bì chỉ cảm thấy đại não ong ong, bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Hạ Lan Huề, lớn tiếng nói: "Hạ Lan Huề, nếu hôm nay tôi và anh cùng chết ở đây thì cũng coi như có duyên phận, trước khi chết, anh có thể hoàn thành tâm nguyện của tôi không?"

Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Cô có tâm nguyện gì?"

"Anh nói cho tôi biết anh là thật hay giả?"

"Cô đoán thử coi?"

"Giả."

"Vậy thì chính là giả."

"Hạ Lan Huề! Anh nói thật đi!"

"Cô cảm thấy tôi là giả thì tôi chính là giả. Nếu cô cảm thấy tôi là thật, tôi chính là thật. Mấy truyện yêu đương này, quan trọng là cảm giác của cô."

"Hạ Lan Huề! Anh đúng là cực kì vô sỉ! Đến giờ phút này còn muốn lừa gạt tôi?"

Âm thanh bên kia cánh cửa gỗ càng ngày càng lớn, đàn chuột hướng về phía hai người bọn họ chạy đến.

"Hạ Lan Tĩnh Đình ở đâu?" Bì Bì hai mắt đang trợn tròn, nhìn chằm chằm anh, "Làm ơn nói cho tôi biết đi!"

Cánh cửa gỗ bắt đầu vang tiếng ken két động đậy, tiếng động rất lớn, giống như tiếng xe lửa chạy hướng về phía bọn họ—

"Đừng ồn, Bì Bì, để tôi suy nghĩ biện pháp ra khỏi đây đã." Hạ Lan Huề chỉ vào đầu của mình, "Thời gian gấp rút, cô đừng có gào lên giống như phát điên có được hay không?"

Câu còn chưa kịp nói xong, trên mặt liền in dấu tay của Bì Bì, phát ra tiếng "Ba" : "Tôi bị điên đó, anh nói cho tôi biết đi! Anh mà không nói tôi cắn chết anh! Tôi ngay bây giờ liền cắn chết anh!"

Bì Bì nhào lên người anh, ở trên bả vai anh hung hăng cắn một miếng, Hạ Lan Huề đau đến la lên thành tiếng, hai tay chặt chẽ ôm lấy đầu cô: "Bì Bì, cô bình tĩnh nghe tôi nói, cô có biết dã thú trừ sợ đói ra càng sợ cái gì nữa không?"

"Không biết!"

"Sợ bị thương, ở đây bị thương liền đồng nghĩa với cái chết, hoặc bị dã thú khác ăn!"

Hạ Lan Huề dùng sức tách cô ra: "Lát nữa mấy con chuột bò đến đây, cô bắt lấy một con cắn một cái rồi ném trở lại."

"Tôi không làm! Anh không nói Hạ Lan Tĩnh Đình ở đâu thì tôi sẽ chết ở chỗ này, ngay cả anh cũng đừng hòng trốn thoát! Anh chính là đồ hồ ly chết tiệt, hồ ly thối tha!"

"Quan Bì Bì cô thật mau quên!" Hạ Lan Huề quát, "Lúc trước ở trên đỉnh núi tôi đã nói rõ ràng với cô, cô giúp tôi cứu Đông Linh ra, tôi liền trả Hạ Lan Tĩnh Đình về lại cho cô. Nếu Hạ Lan Tĩnh Đình chết thì tôi lấy cái gì trả lại cho cô?"

Vạn Kiếp Yêu Em 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ