Chương 48

69 2 0
                                    

Thấp thoáng tiếng kim loại va chạm vào nhau, xung quanh sương mù trắng bao phủ dãy núi khung cảnh hùng vĩ tráng lệ.

Ánh nắng xuyên qua tán lá phản chiếu vào dòng nước, sương đọng trên cỏ lăn xuống dòng suối, trên mấy cành cây vài con sóc nhảy nhót, mặt đất phủ đầy lá cây.

"Đó là người của Tu Ngư gia." Kim Địch lên tiếng.

Bì Bì và Gia Lân đứng bên cạnh Hạ Lan Huề. Mọi người xung quanh đều xôn xao một lúc, Bì Bì nghe ngóng một lúc mới biết được Sa Lan tộc sau khi cuộc chiến xảy ra người thì bị bắt, bị giết, trốn chạy,... Đã trôi qua mấy trăm năm, Kim Địch và mấy anh em nhà Phương thị chính là lần đầu tiên trở về quê hương. Lúc trước, Sa Lan chỉ có gia tộc Tu Ngư, sau này dần có thêm mấy Lang tộc khác tiến vào, tranh giành lãnh thổ chém chém giết giết suốt mấy trăm năm, cuối cùng Tu Ngư gia giành được vùng Tây Bắc, đứng đầu trong ngũ tộc ở đây. Trong đó An Bình, Phương Lôi, Bắc Sơn, Tu Ngư chiếm được địa bàn nằm ở trung tâm Sa Lan, còn gia tộc Ngũ Lộc lại ở phía Nam xa xôi hoang mạc. Tu Ngư gia chính là gia tộc mạnh nhất trong ngũ đại gia tộc, chiếm giữ vùng lãnh thổ rộng lớn.

Bản thân Hạ Lan Huề lại không có đụng chạm gì đến Lang tộc. Mấy trăm năm trước anh có đi qua nơi này để gặp Tuệ Nhan nhưng bấy giờ Lang tộc vẫn chưa di cư đến đây. Sau khi Tuệ Nhan mất, anh bị giam, lúc Kim Trạch xảy ra chuyện anh cũng chỉ nghe nói lại mà thôi. Chân Vĩnh Chi loạn, Nam Bắc phân cắt tự trị, Hạ Lan Huề đi về phía Nam, hiển nhiên cùng với Sa Lan ở phía Bắc này không có lui tới, và càng không có liên quan gì đến Lang tộc ở đây.

Mọi người đã chuẩn bị đầy đủ vũ khí đi đến bờ sông, Lang tộc cũng vừa xuất hiện đứng ở bên kia bờ suối xếp thành hàng.

Dẫn đầu Lang tộc là một người cưỡi hắc mã, tay cầm vũ khí to lớn, thân hình vạm vỡ, mày rậm, để râu quai nón rủ xuống dài đến nửa cổ. Trên khuôn mặt bên trái có một vết sẹo dài từ má đến miệng, lộ ra cả răng nanh sắt nhọn. Sau lưng người đàn ông lại có gần mười người khác cũng đang cưỡi ngựa, những người còn lại đứng xung quanh gần ba mươi người. Tất cả đều có thân hình to lớn vạm vỡ, mang theo thần thái vững vàng, như đã được huấn luyện kĩ càng, có kinh nghiệm trải qua trăm trận chiến. Nói bọn họ giống quân đội thì hơi quá nhưng nếu nói về sức mạnh, số đông, thì rõ ràng hơn hẳn Hồ tộc bên này.

Lòng Bì Bì hơi trùng xuống.

Mọi người đều tưởng rằng người lãnh binh đến lần này sẽ là Phương Lôi Dịch, không ngờ hắn ta lại không xuất hiện. Kim Địch bước lên cất cao giọng nói: "Các hạ là ai, đến đây làm gì?"

Người đàn ông có vết sẹo, vẻ mặt khinh thường cũng không thèm nhìn, hừ lạnh: "Tu Ngư Duệ."

"Hôm qua Phương Lôi Dịch đã có nói, các ngươi cho bọn ta thời gian đến hoàng hôn để giao người." Kim Địch nói.

"Hắn ta nói gì với ngươi cũng không có liên quan đến ta." Tu Ngư Duệ khàn giọng nói, "Thứ nhất, đại gia ta sáng nay đi tuần núi không thu được gì, tâm trạng không tốt muốn tìm người trút giận. Thứ hai, Ngũ Lộc Nguyên giết người của ta—– nếu ngươi muốn can thiệp thì phải tỉ võ với ta."

Vạn Kiếp Yêu Em 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ