Phiên ngoại: Lần nữa yêu em

2K 89 2
                                    


Hai năm sau...

Xét cho cùng đó là khoảng thời gian không dài cũng không ngắn.

Đối với Đỗ Từ, nó chỉ tựa như một cái chớp mắt, còn đối với Kiều Dĩnh Lạc, thời gian hai năm giống như hai vạn năm chờ đợi, đến khi Đỗ Từ thực sự xuất hiện trước mặt cậu, có rất nhiều điều để hỏi cuối cùng lại không biết phải bắt đầu như thế nào.

Chỉ sợ một khi mở miệng, sẽ đau đến mức không thể thở được. Dù biết Đỗ Từ có lý do của mình, nhưng cảm giác một lần nữa bị hắn bỏ lại sau lưng vẫn không thể dễ dàng vượt qua. Hai năm qua, vết thương tuy đã khép miệng nhưng vẫn để lại vết sẹo khó có thể lành, mỗi khi nhớ đến, lại cảm thấy mình một lần nữa trải qua khoảng thời gian như sống trong địa ngục kia.

Kiều Dĩnh Lạc đóng cửa hàng, về sớm, trước lúc đi còn chào tạm biệt cô bé kia. Kiều Dĩnh Lạc và người đàn ông kia đi rồi, cô gái vẫn đứng trước cửa hàng, tay ôm cây đàn trong lòng, ánh mắt lại cứ nhìn theo Kiều Dĩnh Lạc cho đến khi bóng cậu biến mất.

Có thể cô bé phát hiện ra tâm trạng của Kiều Dĩnh Lạc bất thường, cũng có thể cô bé thấy khóe mắt của Kiều Dĩnh Lạc có chút đỏ.

Kiều Dĩnh Lạc ngồi vào trong xe ô tô, Đỗ Từ ngồi ở ghế phó lái. Cả hai người đều không nói chuyện. Món đồ chơi hình con chó đốm ở trước cửa kính thỉnh thoảng lắc lư cái đầu của nó.

Kiều Dĩnh Lạc hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho giọng nói của mình về lại bình thường, vậy mà khi phát ra tiếng, vẫn có thể nghe ra giọng cậu nghèn nghẹn:

- Anh sống tốt chứ? Chữa bệnh thành công rồi?

Đỗ Từ nhìn cậu. Ánh mắt màu nâu tuy không thay đổi, chỉ có cảm xúc trong đó là đã không còn như trước, mang theo vài phần xa cách và lễ nghĩa với Kiều Dĩnh Lạc.

Kiều Dĩnh Lạc không dám nhìn, chỉ sợ từ trong đó cậu có thể phát hiện ra điều mình không muốn biết.

- Cũng tốt. Bác sĩ nói tôi sống thực vật nửa năm thì tỉnh lại.

- Sống thực vật?

Kiều Dĩnh Lạc sửng sốt, quay đầu lại nhìn Đỗ Từ. Hắn nhăn trán, giống như từ trong ký ức nhớ lại một số chuyện:

- Có lẽ thế. Không nhớ rõ lắm.

- Chúng ta về nhà đi.

Kiêù Dĩnh Lạc nói với Đỗ Từ, cậu khởi động xe. Hai năm qua, cậu đã rất nhiều lần tưởng tượng ra mình nói câu này với Đỗ Từ, ngày cả trong mơ cũng mơ thấy Đỗ Từ đi tìm cậu, nói cùng cậu về nhà. Giờ đây, hạnh phúc tưởng chừng như ở trước mặt lại giống như không cách nào chạm tới.

Xe dừng lại ở ngôi nhà cũ, Đỗ Từ chờ Kiều Dĩnh Lạc dẫn đường. Tới trước cửa nhà, Đỗ Từ vẫn giống như khách, chờ Kiều Dĩnh Lạc mở cửa. Thậm chí khi ở trong ngôi nhà vốn là của hắn, Đỗ Từ giống như không thuộc về nơi này.

Kiều Dĩnh Lạc đã có lời giải đáp cho tất cả mọi chuyện, nhưng cậu không dễ dàng chấp nhận, nhất là lúc này, cậu đã chờ đợi, cuối cùng để đợi được Đỗ Từ xem cậu như xa lạ.

[HOÀN] Năm đó chúng ta xa nhau vì điều gì... - Nga PannaWhere stories live. Discover now