Chương 7: Năm tháng vội vã

1.9K 101 7
                                    


Rất lâu rất lâu trước đây, lâu đến mức Y Trân đã không còn nhớ thời gian chính xác.

Khi cô chủ động theo đuổi Đỗ Từ.

Lần đầu gặp Đỗ Từ là ở trung tâm mua sắm của Thiên Tân. Lúc Y Trân bước vào thang máy, một người đàn ông ngăn cửa thang máy đóng lại. Đó là một người rất cao, so với Kiều Dĩnh Lạc còn cao hơn mấy phân, nhưng trên người luôn tỏa ra một luồng khí lạnh lùng và khó gần. Y Trân bấm nút chờ thang máy cũng không nhận được môt lời cảm ơn của hắn.

Hắn lấy từ trong túi áo khoác một chiếc găng tay màu trắng, đeo chúng rồi bấm nút thang máy lên tầng 6. Nhất cử nhất động của người đàn ông này Y Trân đều nhìn. Không phải cô nhiều chuyện, mà vì người này hành xử một cách lạ lùng, nói đúng hơn là có phần lập dị.

Dù sao cũng không phải chuyện của cô, Y Trân liền tập trung nhìn màn hình số thang máy nhảy lên từng tầng một. Tháng máy tới tầng 5 đột nhiên dừng lại thậm chí còn phát ra một tiếng động rất lớn, giống như bị rơi xuống. Y Trân hoảng loạn, đầu óc trống rỗng, thậm chí quên mất rằng trong tình huống này phải bấm nút cứu hộ hay gọi điện thoại cho ai đó bên ngoài. Cũng dễ hiểu, vì bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh này đều cũng sẽ như vậy. Thậm chí, Y Trân còn quên mất rằng trong thang máy còn có một người khác.

Người đàn ông kia bấm nút cứu hộ, hắn vẫn đi găng tay màu trắng.

- Anh.

Y Trân định nói, nhưng lúc cô nhìn sang, hắn đang đứng dựa lưng vào thang máy, hơi khum người, lòng bàn tay nắm chặt, thậm chí còn thở gấp. Trong ánh sáng của thang máy, Y Trân còn thấy khuôn mặt của người đàn ông này rất tái.

- Anh gì ơi, anh có chuyện gì sao?

Người đàn ông không nhìn cô, cũng không trả lời.

- Anh bị đau ở đâu sao?

Người đàn ông vẫn tiếp tục im lặng. Y Trân thậm chí nghĩ hắn có lẽ là một người câm.

Người đàn ông đột nhiên với người ra, tay bấm tất cả các nút của thang máy.

- Anh?

Y Trân không biết hắn định làm gì.

- Anh mất trí rồi sao?

- Nằm xuống .

Hắn đột ngột lên tiếng.

- Cái gì?

Y Trân đã bắt đầu giận dữ.

- Tôi nói cô nằm xuống. Nếu không muốn chết thì nằm xuống.

Trước khi kịp phản ứng lại, Y Trân đã ngoan ngoãn nằm xuống dưới sàn nhà. Người đàn ông này khi nói chuyện, khi đứng trước mặt cô luôn tạo ra cho người khác cảm thấy áp bức. Hắn ra lệnh, đáng lẽ ra Y Trân phải tức giận mới đúng, nhưng cuối cùng đến Y Trân cũng không hiểu tại sao mình lại làm theo lời của hắn.

Người đàn ông ngồi xuống, tay trái nắm chặt tay vịn trong thang máy. Y Trần nhìn hắn, thấy trán hắn toát một lớp mồ hôi dày, môi càng thêm nhợt nhạt. Hai người im lặng. Lúc thang máy có tiếng động, lại tiếp tục rơi xuống, lúc cô mất bình tĩnh nhất, người đàn ông này lại nói:

[HOÀN] Năm đó chúng ta xa nhau vì điều gì... - Nga PannaWhere stories live. Discover now