21: Hai người bọn họ... đều rất ngốc

2.1K 190 16
                                    

Từ lúc nhận thức được đến bây giờ, hai năm này là khoảng thời gian mà Jeon Jungkook cậu cảm thấy thật ý nghĩa.

Nhưng cậu biết, sở dĩ nó khác biệt là bởi vì có hai người họ...

Jungkook pov's
(Trong lúc hành văn có thể chuyển từ ngôi thứ nhất sang ngôi thứ ba để phù hợp với hoàn cảnh)


Người đầu tiên chủ động đến gần cậu, không quan tâm đến địa vị thân phận của Jungkook, và là người đầu tiên cậu mở lời.
Mặc dù không nói hay thể hiện ra ngoài nhưng sâu trong thâm tâm đã ngầm coi nhau là bạn, là cộng sự.

Thằng bạn ngốc luôn đứng về phía cậu, sẵn sàng giúp đỡ cậu trong mọi hoàn cảnh.

Park Jimin.






Còn người còn lại...

Nói sao nhỉ...

Là vệ sĩ? Người được ông ta thuê để bảo vệ cậu?

Là sư phụ? Người đã dạy cho cậu cách tồn tại trong hiện thực đầy khắc nghiệt này?

Là một trợ thủ đắc lực? Luôn luôn hỗ trợ cậu từ phía sau, chấp nhận làm cái bóng để cho cậu thoả sức toả sáng.

Hay là...Là gia đình? Cho cậu cảm nhận được tình thương có mùi vị như thế nào?


Jungkook không biết.

Chúng dường như đều thể hiện mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng với Jungkook, nó lại là một thứ gì đó mà cậu có chết cũng không nghĩ tới.



Anh lạ lắm, Taehyung.

Tự dưng xuất hiện trong cuộc đời đầy tăm tối của cậu rồi thản nhiên đem nguồn sáng rực rỡ của mình chiếu rọi trong tâm hồn mục rữa của cậu.

Khi không lại nắm lấy bàn tay bên bờ vực tuyệt vọng của Jungkook rồi kéo lấy nó, cứu cậu khỏi móng vuốt của Thần chết.

Anh tuyệt vời như vậy, lại sẵn sàng ở bên cạnh một con người đầy thiếu sót như cậu.

Đôi khi Jungkook có một tâm nguyện điên rồ rằng, nếu mọi thứ cứ giữ nguyên như vậy, thì sẽ rất tốt.

Nhưng trong vài khoảnh khắc, nhìn vào ánh mắt anh, nó... rất sâu và em không thể nào đoán được điều anh đang nghĩ. Việc này làm em sợ, rồi một lúc nào đó, anh có thể sẽ biến mất... như cái cách mà anh xuất hiện.


Nếu nói Jungkook không nghi ngờ Taehyung thì là chuyện không thể.

...Nhưng mặc kệ anh là ai, mục đích của anh là gì thì em cũng sẵn sàng ngu muội mà chấp nhận nó.

Em quá đáng thương đúng không Taehyung?

Hay sở dĩ anh ở đây cũng đơn giản là vì sự thương hại?

Thương hại cho một số phận như em, một đứa con hoang không được chấp nhận, một đứa con đáng thương đang cố thể hiện với bố nó?

Nếu đúng là sự thương hại thì em có thể tham lam một chút nữa không?





Thiếu gia hắc bang có chút manh [KookV-Longfic]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ