7: Vậy thì trốn thôi

2.9K 238 4
                                    


Taehyung mang một tâm trạng bực mình bước vào nhà trước ánh mắt tò mò của mọi người.
Hay lắm, cậu hay lắm Jeon Jungkook!!! Dám chọc giận Kim Taehyung này!!!

Còn Jungkook thì khỏi nói đi, vẫn lạnh lùng như cũ thôi nhưng trong mắt thì đậm ý cười.
Đám gia nhân không khỏi thắc mắc, đoán non đoán già một phen.

Taehyung thay áo quần rồi đi xuống nhà lớn để thu thập thông tin tiếp nhưng hôm nay là lạ. Người hầu tấp nập vô ra nhiều không đếm hết, một người bê những mấy mâm, một người thì hì hục chạy ra chạy vô,... tạo nên khung cảnh hết sức hỗn loạn.

Taehyung túm được một cô hầu gần đó hỏi: "Hôm nay có chuyện gì thế?"

"Cậu Taehyung? À cậu không biết cũng phải. Ngày mai là ngày họp mặt gia đình a."

"Họp mặt gia đình?"

"Vâng. Mỗi tháng đều có một ngày như thế này. Tất cả mọi người trong gia tộc Jeon sẽ đến nhà lớn để ăn bữa cơm gia đình. Kể cả những người làm ăn xa hay những thành viên mở chi nhánh riêng đều về đây. Nhưng thì thường không khí rất căng thẳng... phận tôi tớ như chúng ta nên tránh thì hơn."

Cô hầu gái còn rất nhiệt tình cung cấp thêm cho anh mấy thông tin có ích như những người không nên đắc tội hay là những người nên lấy le này nọ.
Nhưng Taehyung chỉ để tâm đến hai người, đó là Đại thiếu gia - Jeon Junggun hiện đang quản lí chi nhánh bên nước ngoài sẽ về nước tham gia buổi họp mặt này. Và một người nữa đó là...






"Cậu không tính tham gia buổi họp mặt gia đình à?"
Bây giờ đã là 18h rồi, chỉ còn một tiếng nữa.

Jungkook mặt lạnh nhìn anh, tay đút vào túi quần nói: "Không thích. Nếu anh không muốn thì về đi, cứ nói là tôi chạy mất."

Taehyung thở dài ngồi xuống: "Đã nói tôi là vệ sĩ của cậu không phải của ba cậu."

"... nhưng là vẫn làm việc cho ba tôi."

"... giấu là được chứ gì?"

"..."
"Người như anh... thật đáng quan ngại đấy. Thật không biết tại sao ông ta lại nhìn trúng anh nữa..."

Taehyung ồ lên: "Cậu là người thứ hai nói tôi như vậy đấy. Mà... nó là khen hay chê thế?"

"... không biết. Anh tự đi mà nghĩ." Jungkook quay mặt đi.

"Ể? Đến câu này người đó cũng nói y chang luôn! Nói đi Jeon Jungkook!!!"

"..."

"Nếu cứ ngồi đây thì trước sau gì cũng có người tới tóm thôi." Taehyung nói.

"..." Jungkook biết rõ điều đó.

"Nên là... trốn thôi."
Taehyung rất tỉnh bơ mà phán một câu.

Jungkook suýt chút nữa thì phun hết cả bữa cơm ở canteen. Đã biết rõ con người này kì lạ đến mức nào rồi nhưng vẫn là không đỡ được.
"..."

"Sao? Đi không?"
Taehyung đưa tay.

Jungkook thật mơ hồ nhìn đến bàn tay đó. Không biết cảm xúc khó hiển đang nhen nhóm trong tim cậu là gì nữa. Thật lạ lẫm nhưng cũng thật hạnh phúc. Cậu ngước nhìn khuôn mặt anh, người đó vẫn mỉm cười kiên nhẫn chờ cậu nắm lấy. Đối với Jungkook, hình ảnh đó sẽ không thể nào phai mờ trong tâm trí mình mãi đến lúc chết.
Cậu vô thức nắm chặt nó.

Thiếu gia hắc bang có chút manh [KookV-Longfic]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ