"Ba Chí Mẫn..." Tiếng Tiểu Màn Thầu vang lên, cắt đứt câu chuyện của Trịnh Hạo Thạc.
Chí Mẫn vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện thì bị gọi dậy, không đàng lòng nhưng đành chấp nhận. Cậu rời khỏi giường, mở cửa, nhìn thấy Tiểu Màn Thầu đang đứng trước cửa.
"Dậy rồi à?" Chí Mẫn xoa đầu cậu nhóc.
"Vâng ạ." Tiểu Màn Thầu cười.
"Vệ sinh cá nhân chưa?"
"Rồi ạ."
"Hảo, chờ ba một tí được không?"
"Dạ." Tiểu Màn Thầu gật đầu rồi đi xuống.
Chí Mẫn bắt gặp ánh mắt cười của Trịnh Hạo Thạc thì khó hiểu, "Nhìn gì?"
"Chỉ thấy em đẹp." Trịnh Hạo Thạc nói. (Ổng nịnh vợ kìa!!!)
"Đẹp thì kệ tôi. Nhưng mà câu chuyện sao đó như thế nào hả?" Chí Mẫn hỏi.
"Sau đó ư? Quên rồi." Trịnh Hạo Thạc rời giường.
"..." Ba vạch hắc tuyến nổi lên, chẳng phải Trịnh Hạo Thạc muốn kể chuyện cho cậu sao?
Trịnh Hạo Thạc rời giường. Chí Mẫn thì đi vệ sinh cá nhân.
Lúc Chí Mẫn làm xong, đi xuống lầu thì đã thấy Trịnh Hạo Thạc quần áo chỉnh tề đang ngồi chơi với Tiểu Màn Thầu. Quái lạ, cái tên Trịnh Hạo Thạc này thay đồ nhanh như vậy, hắn còn không vào phòng thay đồ mà.
Đáp án là: Nhà anh giàu, lắm phòng, anh thay đồ chỗ nào chả được.
"Ba nuôi!" Tiểu Màn Thầu phát hiện Chí Mẫn thì kêu lên.
Trịnh Hạo Thạc nhìn cậu, cười rộ lên, "Bà xã, xuống ăn sáng nào!"
(Bọn họ ăn sáng, chúng ta đừng để ý.)
Sau khi ăn xong, Trịnh Hạo Thạc thực hiện lời nói của mình, dạy Tiểu Màn Thầu đánh đàn. Nhìn hai người kia chăm chú mà Chí Mẫn ngây ngấy, ai da, soái ca và soái nhí cùng tỏa sáng thế này thì hại chết con gái nhà người ta mất.
Ngồi trên sofa, Chí Mẫn lấy quyển sổ nhạc ra xem. Không biết là ai đã viết nhưng cái bản nhạc này được chú thích rất kĩ. Phải nói là người đó rất cẩn thận. Tuy nhiên, lật đến trang cuối cùng thì Chí Mẫn chợt thấy lạ, trang này dày hơn các trang khác. Tò mò, rút giấy ra thì một tờ giấy khác cũng rơi khỏi. Chí Mẫn nhặt tờ giấy kia lên, mở ra, nội dung trong đó khiến cậu sững người.
"Gửi anh, Hạo Thạc...
Em biết em không còn tư cách để ở bên cạnh anh nữa cho nên em muốn viết bức thư này gửi cho anh, hi vọng anh đừng đọc được.
Anh à, ngày ấy khi em bắn anh, anh rất đau đớn nhưng cớ sao anh lại cười vậy? Anh bảo anh nợ em, cho nên anh giao mạng anh cho em, tùy em xử. Anh thừa biết phải không, rằng sẽ có ngày en phản bội tình yêu của anh để chọn lấy quyền lực. Lúc ba viên đạn đâm vào da thịt anh, dây tơ tình chúng ta cắt đứt. Em giết anh rồi.
Khi thấy anh trong phòng cấp cứu, bác sĩ chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm nhóm máu của anh thì em rất lo lắng. Người có nhóm máu khớp là ba anh, nhưng ông ấy lại mất rồi. Em trai anh cũng không khớp máu tất cả bệnh viện đều huy động máu nhưng lại rất vô vọng. Lâm Tể Phạm, Chấn Tưởng Dạ đều dùg ánh mắt tàn ác nhìn em, em biết, em đã làm nên việc gì rồi. Em chợt nhớ tới một người, hắn ta có dòng máu hiếm như anh cho nên em đã đánh kiều chạy tới chỗ hắn. Hắn nói hắn sẽ giúp em nếu em đáp ứng điều kiện của hắn, chắc anh biết là gì rồi đúng không? Và em đã đáp ứng. Anh được cứu sống, em vui rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hopemin][Chuyển Ver]Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi
RomanceTác giả: XueAnh Thể loại: đam mỹ, hài hước Edit: Kim Yến Bản chuyển ver đã được đồng ý bởi tác giả. Đây là truyện đầu tiên mk edit cho nên nếu có sai sót j mong các bạn comment để mk sửa lỗi😃😃😃