Chương 1588 - Anti-fan Vô Địch (19)

2.3K 270 13
                                    

Edit : Sa Nhi

===========

Sơ Tranh thừa dịp những người này đi tìm ông chủ thì nhanh chóng chuồn đi.

Đợi cô đi ra quán khỏi bar, lấy điện thoại di động ra xem, số bình luận đã lên đến 99+, tất cả đều là mắng chửi cô.

[ Hôm nay anti-fan không chuyên nghiệp lắm thì phải, ngay cả văn án cũng không có, là đại đại của bọn này không xứng để cô viết văn án sao? ]

[ Xin hỏi là nên trực tiếp mắng luôn hay phải đi theo quy trình đây? ]

[ Tôi chỉ muốn xem xem lần này cô ta có thể bịa ra cái gì mà viết nữa. ]

[ Sao lại có loại người buồn nôn thế chứ, có phải cuộc sống không được như ý nên thích chạy lên mạng tìm cảm giác tồn tại hay không! ]

[ #¥&@! …... ]

Sơ Tranh thở ra một hơi, ngón tay điểm đến xóa bỏ, chuẩn bị hủy thi diệt tích.

"Sơ Tranh."

Ngón tay Sơ Tranh trượt một cái, ngước mắt nhìn về phía trước.

Nam sinh mặc áo len rộng rãi màu nâu vàng, mặc một chiếc quần thể thao màu đen, đeo khẩu trang, đang đi từ dãy đèn đường bên kia tới.

Đầu ngón tay Sơ Tranh chuyển sang bên cạnh, nhấn nút tắt màn hình.

"Sao anh lại tới đây?"

An Tịch kéo khẩu trang xuống, giữa lông mày thanh tuyển như mang theo ý cười: "Hôm nay tôi làm xong việc rồi, muốn mời cô ăn cơm, ừm... Cô có rảnh không?"

"Có."

An Tịch cười, còn hỏi lại vô cùng cẩn thận: "Vậy tôi có thể... Mời cô ăn cơm không?"

Sơ Tranh gật đầu.

Sơ Tranh đi vào nói với Phí Tu một tiếng, dù sao cũng chẳng có khách nào, Phí Tu lại bị nhân viên vây quanh hỏi về chuyện của An Tịch, cho nên ông tùy tiện phất phất tay thả cô đi.

"Sách của anh viết xong rồi à?"

"Ừ." An Tịch nói: "Cũng không tính là viết, chỉ là sửa chữa lại một lần thôi."

"Sửa mà cũng lâu đến vậy sao?" Hiệu suất này của anh không được rồi!

An Tịch: "Lâu lắm sao?"

Khi An Tịch làm việc đều không có khái niệm thời gian, bản thân hắn cảm thấy thật ra cũng chưa bao lâu.

Rõ ràng An Tịch đã sớm chuẩn bị, mặc dù không thể xa hoa tinh tế như Sơ Tranh, nhưng tuyệt đối cũng được cho là đã cực kỳ dụng tâm.

"Cảm ơn cô đã đưa bữa sáng và bữa ăn khuya cho tôi trong khoảng thời gian này."

"Anh ăn rồi sao?"

"Ừ, đều ăn hết." An Tịch gật đầu: "Rất ngon."

Gần như trong một tuần cũng sẽ không xuất hiện đồ ăn lặp lại giống nhau, An Tịch căn bản là ăn không biết ngán.

"Thật ra... Cô có thể vào nhà." Giọng nói của An Tịch hơi thấp xuống.

Lần nào cô cũng đặt đồ ở ngoài cửa, An Tịch đi qua mở cửa thì chỉ nhìn thấy đồ, không thấy người đâu nữa, thế là lại chỉ có thể nói với cô đôi câu trên Wechat.

[Quyển 8][Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! | Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ