Chương 1504 - Danh Sách Tử Vong (17)

1.9K 250 19
                                    

Edit : Sa Nhi
=============

Chàng trai nhấc tay vắt lên trán, đôi chân dài gác lên sofa, một chân hơi gập lại.

Vì động tác này mà làm máu ở phần bụng chảy ra nhiều hơn.

Mà sắc mặt của chàng trai vẫn không hề thay đổi, giống như cũng chẳng cảm thấy chút đau đớn nào.

Cuối cùng chàng trai nghiêng đầu, ánh sáng lấp lánh trong con ngươi xinh đẹp nhẹ chuyển, cánh môi khẽ nhếch, vài giây sau mới phát ra âm thanh : "Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Lạnh lùng, chíu khọ.

Sơ Tranh: "Tôi nhìn xem chừng nào thì anh sẽ chảy máu đến chết."

Tây Mộ: "....."

Hàng mi dài của Tây Mộ khẽ buông, ánh mắt đặt lên phần bụng của mình,

Vài giây sau, chàng trai ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt nhìn chăm chú của Sơ Tranh: "Bằng không cô cho tôi một dao đi, như vậy sẽ nhanh hơn đấy."

"Được thôi."

Sơ Tranh đáp lại cực nhanh.

Cổ tay cô vừa xoay, con dao phay lúc trước đã xuất hiện trong tay.

Con dao dao động từ đỉnh đầu đến chân Tây Mộ: "Anh muốn chém chỗ nào?"

"Cô tự xem mà chém." chàng trai không kiên nhẫn nhắm mắt lại, bộ dáng mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.

Chém thì chém!!

Thỏa mãn mọi yêu cầu của thẻ người tốt là việc ta nên làm!

-

【 Chúc mừng chị gái nhỏ đã hoàn thành lần restart đầu tiên ở vị diện này, load-ing.... 】

Sơ Tranh giộng con dao lên mặt bàn đánh ‘cạch’ một tiếng.

Hàng mi chàng trai run lên, nhưng vẫn không mở mắt

Trong vài giây, hắn nghe thấy tiếng ghế dịch chuyển, tiếp theo là chiếc áo hắn đắp trên bụng bị người lấy ra.

Mắt Tây Mộ hơi hé mở.

Trong tầm mắt của hắn, cô gái đang cúi đầu vén quần áo hắn lên, trên mặt không có lấy nửa biểu tình, động tác cũng chẳng hề dịu dàng.

Tây Mộ lại nhắm mắt vào.

Vết thương trên bụng Tây Mộ hình như bị thứ gì đâm xuyên vào, lại bị kéo lôi ra nên trông khá dọa người.

Nhưng Sơ Tranh cứ như vậy thẳng tay xử lí cho hắn, hắn cũng không kêu đau, thần sắc như thường nằm ở đó, cuối cùng còn ngủ mất tiêu...

Sơ Tranh: "....."

Tức giận!

Sơ Tranh xử lí xong vết thương cho Tây Mộ, đứng dậy ngồi trở lại ghế.

Một lát sau cô lại đứng dậy, sờ mó lục lọi trên người Tây Mộ.

Cô vừa sờ đến ngực, chàng trai liền mở mắt ra, con ngươi trong suốt chẳng hề  buồn ngủ.

"Cô đang làm gì?"

"Có phải anh lấy được thứ gì trong mật thất đó không?" Sơ Tranh thản nhiên nói.

[Quyển 8][Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! | Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ