Chương 6: Gặp lại BOSS

5.2K 360 45
                                    

Sau một buổi tối đầy " lo âu" của mình, Việt Nam đã được trả về nơi yên bình như mong đợi.

Germany đã phải rất vất vả để trả lời và giải thích những câu hỏi của nhà đông nam á.

Indonesia (nhíu mày): "sao cực cưng lại đi cùng cậu vậy?"

Myanmar (kích động): "Cậu có làm gì không tốt với nó không? Sao trong nó lại mệt mỏi như vậy?"

Singapore: "chắc chắn có, nhìn xem con bé như muốn lên mây rồi."

Brunie: "chúng tôi đã lo lắng lắm đấy."

Thailand: "chí ít nếu anh dẫn con bé theo phải gọi điện một tiếng chứ?"

Laos: "Phải đó."

Malaysia( đề phòng): "trả lại cục cưng cho chúng tôi."

...

Germany cạn lời: "..." mấy người, người một câu, tôi chỉ có một cái miệng làm sao nói lại?

Germany thực sự ba chấm rồi, anh không phải người giỏi ăn nói cho nên:

Germany: "đợi con bé ĐẬY, mấy người hỏi con bé không phải được rồi sao?"

Phải Việt Nam đang ngủ trên lưng của Germany mà không một chút đề phòng.

Trong mơ màng, Việt Nam híp mắt một cái cảm thấy xung quanh vô cùng ầm ĩ, nhưng cậu không rảnh chú ý tới, không biết trong lòng đang ôm thứ gì, cảm thấy vô cùng ấm áp thoải mái, muốn thay đổi tư thế sao cho thoải mái hơn, nhắm mắt ngủ tiếp.

Germany: "..."

Người nhà qúy hóa: "..." Con bé này thế mà không chút phòng bị nào cả.

Myanmar: "nổi giận à!"

Philippines: "không nói một tiếng lại chạy mất một ngày."(=_=)

Cambodia: "Được đàn ông mang về, không đề phòng phòng thì thôi còn dám có mặt mũi ngủ ngon lành."

Indonesia: "vô tư quá, không biết mọi người lo lắng thế nào sao?"

Malaysia: "may là người quen, lỡ mà gặp biến thái thật thì sao?"

Tuy hành động và thái độ tỏ vẻ họ rất tức giận nhưng...cái điệu bộ vừa quát vừa cẩn thận kia là gì vậy.

Nè, nè mấy người thật sự đang mắng cậu ta sao (=_=)? Nói khẽ như vậy chỉ cỏ muỗi mới nghe được.

Germany nhìn biểu tình đa dạng của họ khẽ cười ra tiếng nhưng bị con mắt hình viên đạn của họ trừng đến run người.

ASEAN: "cảm ơn cậu đã mang cục cưng về, giờ có chúng tôi ở đây rồi, cậu có thể đi."

Sau vài phút không lên tiếng, ASEAN hướng về phía Germany dịu dàng ôm Việt Nam đang ngủ say.

Germany: "vâng thưa ngài ASEAN, tôi xin phép."

Germany luyến tiếc nhìn Việt Nam một chút rồi rời đi. Nhìn các quốc gia đông nam á yêu thương cậu như vậy, làm anh cũng muốn làm anh trai của cậu a

Cuộc sống thường ngày của NAM Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ