Chương 44: Muốn bắt cóc gì mà không có vốn luyến gì cả

1.4K 148 3
                                    

"Cứu mạng...cứu tôi...!!!"

Ây, hét lớn như vậy, mặt kính muốn nứt ra luôn.

Taiwan ngéo miệng, đẩy Việt Nam cứng đờ: "Là người, anh còn không mau ra giúp."

Việt Nam: "..." Nhìn như bệnh thần kinh ấy, cậu sẽ không bị cắn đi.

Việt Nam tính ra khỏi xe thì thấy một đám người lạ mặt đi tới, lập tức túm lấy cô gái bám trên xe họ.

"Buông ra, tôi không biết bọn họ tôi thực sự không biết bọn họ, cứu tôi với!"

Cô gái giãy giụa dữ dội, người qua đường vây xem nhiều hơn.

Người kéo cô gái giải thích: "Ngại quá, chúng tôi tìm cô ấy nhiều ngày rồi, cô gái này có vấn đề."

Cô gái khóc lắc đầu, cầu cứu người qua đường: "Tôi không bệnh, tôi thực sự không bệnh, tôi không biết bọn họ. Buông... Buông ra!"

Cô gái ngoài cửa xe đã bị mấy nam nữ mặc áo blouse trắng vây quanh, kéo tay cô muốn ném lên xe hơi cách đó không xa.

Xe hơi rất cũ, khắp nơi đều là bùn đất giống như là đi rất xa đến, mơ hồ có thể thấy ngoài xe hơi có in mấy chữ bệnh viện tâm thần.

Việt Nam nhướng mày nghi ngờ, sao không mang xe cứu thương tới vớt người, làm qua quýt như vậy muốn qua mặt ai đây.

Còn nữa, đám nam nữ mặc blouse trắng đều cỡ chừng ba mươi đến bốn mươi tuổi, hoàn toàn không nhìn ra là bác sĩ hay điều dưỡng, giống như là quần áo được ăn trộm mặc vào.

Việt Nam đang muốn xoăn tay áo, Taiwan kế bên nhìn cậu: "Anh à... anh lại chuẩn bị làm gì đây? Này là bệnh nhân tâm thần chạy ra ngoài à?"

Việt Nam liếc mắt nhìn cô gái bên ngoài, lắc lắc cổ, vận động tay một chút: "Buôn người."

"A?"

Việt Nam đẩy đám người vây xem ra, níu tay của cô gái, nhấc chân đá gã đứng gần nhất.

Mấy người mặc áo blouse trắng khác thấy có người ngăn cản, không có tức giận mà là nói dịu dàng:

"Cô gái này mắc bệnh tâm thần nên chúng tôi mang cô ấy về bệnh viện, cô không nên ngăn cản chúng tôi làm việc được không?"

Việt Nam đạp tới lần hai, người mặc áo blouse trắng vốn không muốn buông, nhưng lực đạp của Việt Nam kinh người bị ép buông cô gái kia ra.

Cô gái khóc trốn sau lưng Việt Nam: "Tôi không biết bọn họ, tôi thực sự không biết bọn họ."

Mấy người mặc áo blouse trắng sắc mặc khó coi nhìn nhau vài lần.

Trước công chúng, bọn chúng không dám trực tiếp ra tay cướp người, đe dọa nói: "Cô ta mắc chứng tâm thần nặng, thời điểm phát điên sẽ làm bị thương người xung quanh."

Vừa nghe phát điên làm bị thương người, đám người xung quanh đều lùi ra phía sau, ánh mắt hờ hững nhìn thậm chí có người lấy di động ra dùng, lại không ai tình nguyện tiến lên vạch trần sự thật.

Lúc đó đột nhiên có vài người chạy ào vào, một phụ nữ trung niên bay thẳng đến chỗ Việt Nam, trong miệng không ngừng kêu khóc:

Cuộc sống thường ngày của NAM Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ