Phác Trí Mẫn, anh đang ngồi trên một tảng băng, tôi phải làm sao mới có thể khiến cho tảng băng của anh tan ra đây?
Trên hành lang, ngọn đèn cảm ứng bằng âm thanh màu vàng ấm áp chợt sáng lên, cô mặc đầm màu đen, mái tóc xoăn được vén lên, để lộ bờ vai, cô đứng ngược chiều ánh sáng. Cười tủm tỉm, ánh mắt cười cong lên mê người. Là người đẹp, không phải là người đẹp bình thường.
Đèn cảm ứng bằng âm thanh đã rất nhanh tự tắt, Phác Thái Anh dậm đôi giày cao gót một phát, đèn lại sáng lên.
"Tại sao không cho tôi vào, không muốn nói chuyện sao?" Nụ cười của cô lại sâu thêm vài phần.
"Bây giờ là mấy giờ rồi? Còn nữa, tôi không uống rượu." Giọng anh trước sau như một, nhàn nhạt nói.
Lông mi dài của cô có phần hơi động đậy, thật đáng tiếc: "Thật sao?"
"Ừm."
Phác Thái Anh còn đang suy nghĩ phải nên làm thế nào thì anh lại nói: "Cho nên, mời cô về cho."
Ánh đèn vàng ấm áp lại biến mất, ánh đèn từ trong phòng anh chiếu ra không đủ sáng, trước mắt hai người là một mảnh tối tăm.
Cô cũng không tiếp tục dặm chân, bước lên phía trước một bước, đến gần trước mặt Phác Trí Mẫn, chỉ cách anh khoảng một cm. "Tôi không tin." Cô ngẩng đầu nhìn anh nói: "Rượu này tôi phải chờ đợi gần suốt hai ngày mới lấy được, một giây không nhiều, nhưng cũng không ít. Phác Trí Mẫn cho tôi chút thể diện có được không? Còn nữa, anh đừng đối xử với tôi lạnh nhạt như vậy, tôi đối với anh lại không có ý đồ xấu."
Giọng nói mềm mại.
Phác Trí Mẫn lui lại một bước, kéo giãn khoảng cách với cô, trầm mặc.
"Anh thử một chút đi, rượu này uống rất ngon. Mà tôi cũng có chuyện muốn hỏi ý kiến anh, ừm....chính là liên quan đến chuyện bay." Phác Thái Anh nói.
Rốt cuộc Phác Trí Mẫn cũng nghiêng người tránh ra. Trong mắt cô tràn đầy ý cười, nhanh chóng đi vào phòng anh. Cô quét mắt một vòng, cách sắp xếp căn phòng, cách trang trí cũng giống với căn phòng lúc trước anh ở, dĩ nhiên cô cũng đã ngủ qua căn phòng kia ———– cùng với anh trong căn phòng kia, chỉ đơn thuần là đi ngủ.
Cô đi đến ghế sofa ngồi xuống. Nhớ đến trong phòng không có ly rượu, cô nhìn Phác Trí Mẫn đang xoay người đóng cửa, đứng dậy đi đến nói: "Tôi đi tìm ly để uống. Sẽ về nhanh thôi."
Cô đem chai rượu ướp lạnh đặt trên ghế sofa. Nhanh chóng đi đến cửa, mở ra rồi bước ra ngoài.
Anh đi đến ghế sofa ngồi xuống, trên ghế có một quyển sách. Lúc Phác Thái Anh nhấn chuông cửa, anh vẫn ngồi trên ghế đọc sách. Anh nhìn lướt qua chai rượu cô để trên ghế, cầm sách lên tiếp tục đọc.
Quả nhiên cô đi rất nhanh đã trở về. Trên tay cô cầm hai ly rượu cao cổ và dụng cụ mở nắp rượu. Phác Thái Anh đưa hai ly cao cổ cho anh cầm, sau đó cô cầm chai rượu lên mở, xoay người cầm chai rượu rót vào hai chiếc ly đế cao trong tay Phác Trí Mẫn, sau đó đặt chai rượu xuống, vươn tay ra rút lấy một ly từ trong tay anh.
Cô nâng ly rượu lên, nhẹ chạm vào ly anh, lại đưa ly rượu đến bên môi, nhẹ nhàng nhấp một miếng.
"Uống đi!" Phác Thái Anh nhìn Phắc Trí Mẫn cầm ly rượu trong tay không uống, giục anh.
Anh cúi đầu uống một ngụm. Phác Thái Anh thỏa mãn cười nói: "Mùi vị thế nào?"
"Ừm."
"Ừm là có ý gì? Anh thích không?"
"Không có thích hay không thích." Phác Trí Mẫn nói. Dừng lại một chút, lại nói: "Cô muốn hỏi gì liên quan đến chuyện bay thì bây giờ nói đi."
Phác Thái Anh nhìn gương mặt nghiêm trang của anh, nói: "Phác Trí Mẫn, anh đang ngồi trên một tảng băng, tôi phải làm sao mới có thể khiến cho tảng băng của anh tan ra đây?"
"Cái gì?" Phác Trí Mẫn cũng nhìn cô.
Cô chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng đem tay của cô đụng đến bàn tay đang cầm ly rượu.
Da thịt chạm nhau, trong khoảnh khắc lòng anh chợt ngưng đọng lại.