Anh sai, anh sai vì anh không để tâm. Nhưng tôi thì lại bắt đầu để ý.
Phác Thái Anh nhìn Phác Trí Mẫn, phong độ của anh vẫn thế, chỉ là gương mặt có những cảm xúc khó tả. Anh vẫn là người đàn ông mà cô thích, bởi vì ngay cả khi anh đang chắn trước mặt mình nhưng bản thân cô vẫn không cảm thấy khó chịu. Chỉ là, cô lại có một loại cảm giác khác. Càng thích, thì càng nóng giận, nhất là khi anh lại hỏi như thế.
"Đâu có." Cô nói.
Nói xong rồi thì lách qua người anh, đi về phía cửa lớn. Nhưng khi đi được vài bước, cánh tay bên hông đột nhiên bị nắm chặt. Phác Thái Anh quay đầu nhìn, anh đang ở phía sau, nắm tay cô cùng đi. Bản thân cố gắng vùng vẫy mấy lần, nhưng anh vẫn cứ nắm chặt lấy như vậy, vì thế dù cô có tốn sức đến mấy cũng không thoát ra được. Phác Trí Mẫn không nói chuyện, chỉ im lặng nắm tay cô bước đi.
Người ra vào Bắc Hàng không ít, nhìn thấy hai bọn họ như thế không khỏi giật mình. Có người cắm đầu đi về phía trước, có người nhìn hai người gật đầu chào. Kim Trân Ni đuổi theo Phác Trí Mẫn xuống tận dưới lầu, nhìn thấy anh và Phác Thái Anh đang nắm tay nhau, thì không tiếp tục đuổi theo nữa.
Đi qua vài con phố, Phác Trí Mẫn vẫn không nói chuyện, nhưng lại không chịu buông tay Phác Thái Anh ra. Có mấy lần muốn giật tay ra nhưng không được, cô dừng bước, thở hổn hển nhìn anh chằm chằm.
"Thả tôi ra!"
Phác Trí Mẫn cũng dừng lại, đứng đó nhìn cô, lâu sau, anh cuối cùng cũng mở miệng nói: "Phác Thái Anh, đừng tức giận."
Phác Thái Anh hừ lạnh: "Anh biết tôi đang giận gì sao?"
Phác Trí Mẫn thở dài: "Khi em bay đi Sydney, Hà Vũ Khiết gặp phải tai nạn vì thế nên không lên được máy bay. Nhưng lúc cô ấy bất tỉnh, không một ai biết là cô ấy xảy ra tai nạn, gần bốn ngày trời mới tìm ra được. Ngoài ra lúc ấy tôi ở San Francisco do sốt ruột nên mới cúp máy của em. Mấy ngày nay, tôi phụ bác Hà đi tìm người, lúc ấy các dây thần kinh đều căng cứng. Sau khi tìm được người mới thấy đỡ nặng nề. Khi đó tôi gọi điện thoại cho em, nhưng em lại tức giận, nói không muốn nghe thấy giọng tôi. Tôi nghĩ, là bởi vì tôi cúp máy của em, nên vì thế em mới tức giận, đây là lỗi của tôi."
"Không tìm thấy Hà Vũ Khiết, anh khẩn trương đến thế sao?"
"Bác Hà là người mà tôi luôn kính trọng."
Phác Thái Anh trầm mặc một lát, lại nói: "Không, dường như tôi đang tức giận với chính bản thân mình. Anh sai, anh sai vì anh không để tâm. Nhưng tôi thì lại bắt đầu để ý." Cô ngước mắt lên nhìn những chiếc xe đang chậm rãi qua lại trên đường.
Trước kia cô không ngại anh không quan tâm mình, cô thích anh, chỉ muốn đem cái núi băng này tan ra, nhưng bỗng nhiên cô rất để ý.
Phác Trí Mẫn nhẹ nói: "Tôi biết rồi."
"Anh thì biết cái gì chứ?" Phác Thái Anh nhìn anh chằm chằm.
Khoé môi anh mấp máy, hồi lâu vẫn không nói thành lời.
"Anh thả tôi ra!" Phác Thái Anh tức giận túm lấy tay của anh.