"Cô có thể!"
Phác Thái Anh không một chút do dự gật đầu: "Có thể!"
Cô vừa nói xong lại báo cáo với đài không lưu bên dưới mặt đất nói phải nhanh chóng bay xuyên qua cơn bão, sau đó bật tín hiệu cài dây an toàn cho khoang máy bay, nhìn về phía Lục Phi nói: "Bảo tiếp viên đi thông báo với hành khách."
Từ lúc Lục Phi bắt đầu làm cơ phó đến giờ chưa từng gặp tình trạng mưa bão, đừng nói đến việc phải bay xuyên qua cơn bão như thế này, sắc mặt cậu ta vô cùng bối rối, khi Phác Thái Anh nói xong, vài giây sau cậu ta mới phản ứng lại, nhanh chóng đi báo tiếp viên trưởng biết.
Sau khi nhận được câu trả lời của cô, Phác Trí Mẫn lại tiếp tục ngồi trên ghế lái của cơ phó. Nhanh chóng mở đèn trong buồng lái đến mức sáng nhất. Sấm sét bên ngoài buồng lái quá chói mắt, nếu như khoang điều khiển không đủ sáng thì mắt sẽ bị mù.
Phác Thái Anh ngắt kết nối với thiết bị lái tự động, mở chế độ bay chòng chành. Cùng lúc đó, Phác Thái Anh nói lớn: "Bắt đầu chống băng, mở thiết bị phòng đóng băng!"
Phác Trí Mẫn trả lời: "Hệ thống sưởi bên ngoài máy bay đã được kết nối, hệ thống sưởi hòa khí cũng đã được kết nối..."
Một tia sét lại sáng lên, Phác Thái Anh cúi đầu chăm chú nhìn máy móc, nói: "Tôi sẽ duy trì đường bay."
Từng tia sét không ngừng hiện lên trước mắt, máy bay vẫn cứ thế xốc nảy. Trong khoang máy bay, có người mở tấm che nắng ra, ánh sáng của sét bên ngoài cửa sổ xuyên vào, rọi sáng cả khoang. Ngoài ra còn có tiếng sấm rền, không ít người bị dọa sợ đến mức hét lên, trẻ con trong khoang cũng sợ đến khóc ra tiếng.
Nữ hành khách người Hà Lan kia sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, trong miệng còn lẩm bẩm: "Tôi đã nói là không thể tin tưởng cô nàng cơ trưởng kia mà, không thể tin tưởng cô ấy được..."
Tiếp viên trưởng Vương sau khi hướng dẫn an toàn cho hành khách, cũng ngồi xuống, cài chặt lấy dây an toàn. Cô ấy nghe thấy tiếng sấm rền, nhìn thấy tia chớp bên ngoài, trái tim cũng thoáng nặng trĩu.
Lục Phi trở lại buồng lái, trong lòng vẫn cứ khẩn trương bối rối như thế. Cậu ta nhìn thấy Phác Trí Mẫn ngồi trên ghế lái của mình, cũng ngồi bình tĩnh nhìn lên màn hình rađa, đồng hồ theo dõi như Phác Thái Anh đang làm, cuối cùng cũng ổn định lại một chút. Nhưng lúc này buồng lái không còn chỗ ngồi, máy bay vẫn cứ xốc nảy như thế, nhìn thấy dáng vẻ cơ phó hai Tần Hãn cũng đang ngồi cài chặt dây an toàn, cậu ta nhanh chóng quay người đi đến khoang hạng nhất, ngồi xuống, cài chặt dây an toàn.
Vào những lúc thời tiết xấu như mưa bão, thường thì sẽ có ba giai đoạn. Đầu tiên là mây sẽ tích tụ lại, sau đó sẽ càng lúc càng hoàn thiện hơn, cuối cùng là mây sẽ tan ra. Vào thời điểm mây tích tụ ngày một hoàn thiện hơn là giai đoạn nguy hiểm nhất. Phác Trí Mẫn chăm chú nhìn lên màn hình rađa, chân mày nhíu lại: "Bây giờ cơn bão vẫn còn đang tích tụ, khoảng chừng hai phút nữa mới hoàn thiện."
Phác Thái Anh liếc mắt nhìn lên màn hình: "Vẫn còn đang tích tụ, vẫn chưa phải lúc nguy hiểm nhất. Chúng ta cần phải vượt qua nó trong vòng hai phút này!" Đồng thời, cô còn giám sát động cơ, thường xuyên điều chỉnh lực tay để đẩy cần điều khiển.
Phác Trí Mẫn nói: "Có mây cuộn."
Phác Thái Anh nhanh chóng điều khiển máy bay tránh đi, nhưng máy bay không vì thế mà không tránh khỏi xốc nảy kịch liệt.
Các hành khách trong khoang hét lên những tiếng hét đầy chói tai.
"Máy bay sẽ không rơi chứ?"
"Máy bay nhất định không được mất kiểm soát đâu đó!"
"Mamma...."
"Mommy..."
"Mom..."
"Mẹ..."
Mấy đứa bé dùng những ngôn ngữ khác nhau gọi "Mẹ."
Tổ tiếp viên ổn định hơi thở, Lục Phi và Tần Hãn cũng nhanh chóng ngồi bên trên, không nói một lời.
"Tiếp tục tránh đám mây cuộn đó!" Phác Trí Mẫn nói.
Phác Thái Anh hơi nghiêng máy bay, nhíu mày "Cơn bão sắp trở nên hoàn thiện rồi!"
"Cô có thể!" Phác Trí Mẫn nói. Anh phân tích biểu đồ trên rađa: "100 mét bên trái có chỗ không khí xung quanh, tương đối ổn."
"Tốt lắm!" Phác Thái Anh điều khiển cần, máy bay chuyển hướng bay về phía khu vực có không khí xung quanh: "Chúng ta sẽ làm được!" Cô nói.
Máy bay chao đảo bay về phía trước. Phác Trí Mẫn và Phác Thái Anh vẫn giữ vững tinh thần, không chút lúng túng, cho dù khi máy bay xốc thế này, khi người ngoài nhìn vào họ sẽ cho rằng trong buồng lái hai người họ vô cùng lúng túng.
"Vận tốc cơn bão tụ lại ngày càng nhanh hơn!" Phác Trí Mẫn nói.
Thời khắc nguy hiểm rất nhanh đã đến...
Phác Thái Anh liếc nhìn qua biểu đồ trên rađa: "Chúng ta vẫn còn cơ hội!"
Cô và Phác Trí Mẫn đồng thanh: "Bên phải có dòng không khí an toàn."
"Phác Trí Mẫn, đến lúc rồi!" Phác Thái Anh điều chỉnh lực đẩy. Điều khiển cần gạt, nghiêng máy bay toàn lực sang bên phải.
Cơn bão tích tụ đến chỗ cao nhất, tiếng sấm rền, sấm sét và mưa liên tục không ngừng.
Nhưng máy bay lại bay xuyên qua!Độ xốc nảy mãnh liệt lúc nãy giờ đã dịu lại. Hành khách ai nấy đều thở dài một hơi, vội vàng hỏi người bên cạnh: "An toàn rồi sao? Chúng ta đã an toàn rồi sao?"
Phác Thái Anh quay đầu nhìn về phía Phác Trí Mẫn, anh cũng quay đầu nhìn cô. Phác Thái Anh nhếch khóe miệng lên: "Phác Trí Mẫn, tôi làm được rồi!"
Anh gật đầu: "Đúng."
Cô mở lại chế độ lái tự động, sau đó mở dây an toàn trên vai ra, ánh mắt sáng lên nhìn Phác Trí Mẫn.
Cô nói: "Phác Trí Mẫn, tôi có một chuyện phải làm ngay bây giờ!"