Chương 1: Chú ý

16.4K 431 21
                                    

Tôi có từng đọc một câu rất hay thế này
"Có hai nơi mà không gì là không thể xảy ra đó là trong giấc mơ và trong tình yêu"

_______________________________________

28 tuổi Anh một tài năng hội họa, một họa sĩ triển vọng của đất nước, nhưng anh thích cuộc sống êm đềm, giản đơn, thay vì chọn lấn sân hòa nhập vào chính nghành nghề anh yêu thích.

Gia đình có điều kiện, anh có thể sống trọn với đam mê của mình, anh được gia đình mua cho khu đất rộng, một góc yên tĩnh của thành phố, để thực hiện cái bình yên mong muốn trong lòng. Anh xây dựng một quán cafe, nó gọi là cafe Tranh. Sao gọi nó là cafe Tranh ư? Quán hoàn toàn được anh design theo ý mình, toàn bộ khung trang trí cho đến bàn ghế đều qua tay anh và cây cọ. Mỗi một họa tiếc khắc lên là anh đem trọn linh hồn hòa vào đấy... đó cũng là nơi anh sống bình dị nhất để anh nâng niu hoài bảo của mình cũng như những ai có cùng chí hướng mà đến cafe Tranh của anh thưởng thức.

Ông chủ quán cafe Tranh Tiêu Chiến, từ khi quán bắt đầu làm việc, anh cũng rất ít khi vào quán mà giao hết cho nhân viên, anh ở tầng hai, một góc đối diện với quán, phòng anh ở được thiết lập cửa kính trong, vừa vẽ vừa có thể quan sát chiêm ngưỡng thành quả của mình tạo nên, một niềm hạnh phúc bình dị anh có được từng ngày.

Giữa xuân khung cảnh của thành phố vẫn còn nét tươi đẹp nhuộm sắc hương man mát, cafe Tranh càng mang một hương vị thanh tao, sạch sẽ, Nhất Bác có nơi để nghỉ trưa thư giản, một tách cafe trưa một chút điểm tâm đơn giản, một không gian thoáng đãng, một máy tính, một góc ngã lưng là đủ cho buổi trưa cậu mong mỏi rồi. Huống chi cậu cũng thích tranh, một môn nghệ thuật cậu ước mơ nhưng không được theo đuổi.... tìm được một chốn bình yên đã khó, một nơi vừa hợp với lòng vừa vừa tạo cảm giác yên bình lại càng khó, nhưng hôm nay cậu đã tìm được.... Nhất Bác cậu là con trai của Vương Chiêu tập đoàn Vương thị kinh doanh lương thực thực phẩm, là một người trẻ tuổi có năng lực, nhưng cậu là một người lạnh lùng, sống khép kín.

Nhất Bác vẫn hằng ngày đến Cafe Tranh, vẫn một góc quán quen mà chưa từng dời vị trí khác, hôm nay góc quán thân quen ấy vẫn không xoa dịu được sự tâm trạng bực dọc của cậu, từ lúc cậu về, công ty không ngừng phát triển theo những mục tiêu cậu đặt ra, nhưng không hiểu vì lý do gì dạo gần đây, lượng tiêu thụ có chiều hướng giảm, các mối đầu vào dường như cũng bị tác động, khiến họ rút lui hay viện lý do mà từ chối hợp tác với công ty.... một lúc mệt mỏi vì mắt cứ dán vào màn hình. Cậu lấy tay bịt lại đôi mắt phượng kia để chúng thư thả, sau đấy xoa hai bên thái dương, ngửa người ra sau cho đỡ mỏi cổ, trong lúc lơ đãng, cậu đã vô tình thấy người trên tầng 2 kia.

Trời hôm nay không nắng, trong xanh một cách dịu êm, cậu chăm chú nhìn người phía trên kia, "đẹp thật" là suy nghĩ đầu tiên của cậu, anh dáng ngồi nghiêm chỉnh, góc nghiêng tuấn mỹ, môi và cằm cũng cân đối tự nhiên, ngước lên nhìn xuống đều cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng khoan thai, Tiêu Chiến và cây bút của anh ta đang say sưa tạo ra tuyệt phẩm của mình mà không hề biết rằng một góc 90° kia có một người đang nhìn mình lấy làm thú vị. Ấn tượng đầu tiên có vẻ không hề tệ, hay nói đúng hơn, phong thái kia, sự tự do cùng ngòi bút thoải mái sáng tạo kia, làm cho Nhất Bác thực sự ngưỡng mộ, đã bao lần cậu cũng ước mơ mình có thể được như vậy, tự do, phóng khoáng sống trọn với đam mê, chứ không giống như lúc này ngày ngày ra vào, tới lui chỉ toàn với những con số.

[BÁC CHIẾN] EM ĐỢI ANH Ở CUỐI ĐAU THƯƠNG  ( HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ